Khi người ta nằm trên bàn mổ!

dungdt2

New Member
Đã có ai ở trong diễn đàn HDVN chúng ta nằm trên bàn mổ với cuộc chiến sống còn phụ thuộc 99.99% vào những lát cắt, vết khâu của bác sỹ. Có lẽ chỉ có những người đó mới thấm thía hơn hết giá trị của sự sống, giá trị của sự tồn tại và lúc đó họ chẳng còn quan tâm mình để dành được bao nhiêu tiền cả!

clock and money.JPG

Tôi có một người cậu năm nay ngoài 40 tuổi, hiện làm trong một cơ quan nhà nước và đang là thời điểm của sự nghiệp lên như diều gặp gió. Một ngày nọ sau giấc ngủ của một bữa nhậu say hai chân cậu mất cảm giác, tất cả sự cố gắng di chuyển đều vô dụng. Một cú shock thật sự, cú shock về sự cay nghiệt của số phận?

Ngay lập tức cậu được đưa sang Singapore để kiểm tra sức khỏe toàn diện, bác sĩ kết luận: bị u tủy, những khối u tủy chèn vào dây thần kinh vận động, gây mất khả năng vận động ở chân, nếu để lâu sẽ là toàn thân! Nghe xong cậu tôi đờ người, gia đình tôi cũng shock nặng.

Cậu xin nghỉ phép 1 tháng để chữa trị, cũng may là u lành nên việc phẫu thuật, mổ lấy mấy khối u kia được thực hiện ở bệnh viện xxx - Sài Gòn (xin được giấu tên).

Số tôi chả biết thế nào mà người thân ai cứ lên Sài Gòn chữa bệnh tôi cũng mất ăn mất ngủ đi chăm sóc. Tôi mất hai tuần chăm cậu ở bệnh viện, được cái nằm phòng dịch vụ nên khỏe. Không phải nhìn mấy cái cảnh 18+ và bê tha như ở bệnh viện Từ Dũ lần chăm chị gái nhà bác.

Tôi rất tâm đắc một câu nói "Khi trẻ ta dùng thời gian để kiếm tiền, khi về già ta dùng tiền để giết thời gian". Câu nói có thể không đúng 100% nhưng mà nó phản ánh phần nào cuộc sống của con người trong thế giới hiện đại. Khi tôi đi chăm bệnh cậu tôi cảm nhận rõ hơn hết giá trị của đồng tiền và giá trị của cái gọi là sức khỏe.

Cậu tôi nằm ở phòng dịch vụ một ngày 500 ngàn tiền phòng + 50 ngàn tiền cho lao công vệ sinh + 100 ngàn cho y tá tiêm thuốc mỗi buổi sáng + 50 ngàn tiền thay ga giường mới = 700 ngàn/ ngày. Một tháng nằm ở viện xxx nguyên tiền phòng mất 20 triệu, bằng tiền ở khách sạn hạng sang rồi!

Campaign Finance Lesson Photo.jpg


Đi chăm cậu có mợ tôi, thật ra mợ rất chiều cậu cũng ko cần tôi đâu nhưng do mang theo....nhiều tiền trong người quá nên tôi đi chăm cho chắc! Đúng là khi người ta làm ra tiền thì chỉ khi bệnh mới thấy chuyện tiêu tiền nó là như thế nào. Gia đình tôi có ơn rất lớn với cậu để cậu có được như ngày hôm nay song chưa bao giờ có suy nghĩ là cậu đền đáp, có lẽ chính vì thế mà cậu lúc nào cũng kiếm cơ hội cho anh em chúng tôi tiền.

Hồi đó đi chăm cậu hai tuần mà tôi được cho hơn 10 triệu, nói ko ai tin cứ mỗi bữa cơm trưa và chiều cậu đưa cho tôi 500 ngàn mua cơm. Nghĩa là 1 triệu/ngày, tôi nói thật với cậu là mua cả ngày hết chừng...100 ngàn thôi, sao đưa nhiều thế này? Cậu chỉ cười, với cậu bây giờ tiền ko là vấn đề, vấn đề là có người chăm lo và sức khỏe. Thế đấy, có những người cố gắng làm ra tiền nhưng khi nằm xuống mới nhận thức được giá trị của sức khỏe.

Đến gần ngày mổ, cậu là người được tiêu chuẩn mổ miễn phí 100%, ko phải mất chi phí gì. Song con người đa số ai chả có lòng tham và khi làm gì cho ai ko có công tư tưởng sẽ k tốt. Tôi gọi điện cho em trai cho người gởi lên Sài Gòn 5 chai rượu XO loại xịn và 5 lạng cao hổ. Đời tôi chưa bao giờ đút lót ai mà nhiều thế này, nói là bồi dưỡng chứ tôi nói thẳng là đút lót.

Sáng hôm đó tôi mang quà lên bồi dưỡng kíp mổ, kíp mổ có bốn bác sĩ và 1 phụ tá: 1 ông trưởng, 1 ông phó, ba ông còn lại là chuyên gia. Mỗi ông được 1 chai XO + 1 lạng cao hổ + 5 chai cho mỗi người!!! Tôi rất choáng với việc này, tôi chưa từng nghĩ vì mổ u tủy mà phải bồi dưỡng nhiều thế này. Song sau này mới thấy những cái bồi dưỡng này nó phát huy tác dụng cỡ nào.

Lúc còn nằm ở phòng dịch vụ đợi mổ cậu tôi lúc nào cũng cười, mợ thì cứ lo khóc suốt, cậu cứ chửi "vớ vẩn, mổ tý là song mà cứ như chết đến nơi rồi ấy". Song cái giây phút cậu nằm lên trên bàn mổ - cái giây phút tôi bị ám ảnh mãi: cậu khóc, tay nắm chặt ko muốn tôi đi đâu! Chỉ khi đó mới cảm nhận rõ rệt giá trị của cuộc sống đối với mỗi con người là như thế nào.
save-money.jpg

Sau khi mổ vì được bồi dưỡng từ trên xuống dưới nên cậu được chăm sóc rất tốt, cái gì cũng nhất thì phải: thuốc tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, y tá tốt nhất, điều dưỡng tốt nhất, phòng dịch vụ tốt nhất... Đúng là ở đời đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.

Tạm tính cậu tôi tiêu tốn khoảng 100 triệu cho 1 tháng nằm viện, đối với nhiều người có hoàn cảnh tương tự chi mất cùng lắm 10 triệu! Đọc đến đây tôi xin các bác, các bô lão đừng có nói câu "phú quý sinh lễ nghĩa nhé", nói thế bị chửi là NGU đấy! Sống làm ra tiền và tiêu tiền để sống khỏe, sống tốt thì chẳng có gì là sai, người VN mình là chúa sỹ diện và ghanh tỵ...

Kết lại:
Sống trên đời sướng nhất là có sức khỏe, khỏe để hưởng thụ những gì mình làm ra. Tôi chẳng quan tâm ai giàu ai nghèo, cái tôi quan tâm là họ sống có khỏe và đối nhân xử thế như thế nào? Tiền họ làm ra đương nhiên theo nhiều cách, có cả cách tích cực vs tiêu cực. Song thay vì ghanh tỵ thì hãy cố gắng làm được như họ đi, có như thế mới phát triển. Tại sao thằng Mỹ nó giàu nhất thế giới và mạnh nhất: vì nó là đất nước của thực dụng! Sự thực dụng đó thể hiện trong việc nó kiếm tiền và tiêu tiền. Nó sắn sàng làm cả đời và nướng tất cả vào một canh bạc ở Las Vegas với khả năng 5 ăn 5 thua!

3158755-engraved-stones-with-words-love-faith-hope.jpg

Tối qua gặp mấy thằng bạn, có thằng thì giàu sụ, có mấy thằng thì chỉ đủ ăn như mình, có thằng còn đang chật vật để kiếm sống. Song cuộc đời là thế, đó là quy luật và nếu ko biết cố gắng mà cứ ở đó mà than thở thì muôn đời vẫn nghèo...Lão nào hôm qua điện thoại than với tớ "nhục như con trùng trục" khi nói về mức lương của mình đọc bài này thì hãy cố lên nhé, lão chỉ biết than thân trách phận thì làm sao mà ngóc đầu dậy với đời được?

Mấy năm nay mình chả làm ra gì ngoài việc có xu nào xào xu ấy, giật mình cũng đã 27 tuổi rồi. Tháng này đi năm cái đám cưới của bạn, chúng nó thế mà yên bề gia thất hết rồi, hay thật! Chắc cũng đên lúc mình thay đổi quan niệm sống và chỉnh chu lại mới được, kẻo ế vợ mất thôi!

P/S: HDVN có nhiều đại gia, anh em làm ăn rất giỏi và đáng ngưỡng mộ, thật vui vì các bác ấy ghé qua đây đọc. Còn những ai ghé qua đây là đại gia vs có cuộc sống khá giả thì các bác tự nhìn trong những người thank vì bài viết nhé ;)
 

tusontay

Huyền Thoại
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

No comments. :( Oánh dấu có mẹt! :)
 

minhtuantkh

New Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Chắc khoản 5 phần quà chưa tính, chứ riêng mấy lạng cao kia nếu xịn đã hết 100 triệu rồi. Càng ngày giọng điệu của lão càng cay nghiệt. Khi mình 27 tuổi, bữa trưa mới xuống dạ đã lo bữa tối, nói gì đến sự đời. Chỉ biết sống không hổ thẹn với lương tâm, làm có mục đích theo đuổi và đam mê hết mình thì sẽ thành công thôi. Còn thế nào là thành công - thành đạt thì theo quan điểm của mỗi người, giải thích về nó như là về hạnh phúc vậy. Sống đơn giản cho đời thanh thản!
 

dungdt2

New Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Chắc khoản 5 phần quà chưa tính, chứ riêng mấy lạng cao kia nếu xịn đã hết 100 triệu rồi. Càng ngày giọng điệu của lão càng cay nghiệt. Khi mình 27 tuổi, bữa trưa mới xuống dạ đã lo bữa tối, nói gì đến sự đời. Chỉ biết sống không hổ thẹn với lương tâm, làm có mục đích theo đuổi và đam mê hết mình thì sẽ thành công thôi. Còn thế nào là thành công - thành đạt thì theo quan điểm của mỗi người, giải thích về nó như là về hạnh phúc vậy. Sống đơn giản cho đời thanh thản!
Em chả biết mà đúng hơn cũng chả quan tâm nó xịn hay k xịn, cái em thấy là tất cả cho tiền tuyến =))
Lúc khỏe thì sao cũng được, ốm bệnh 1 phát là lo sốt vó và chả có gì để tiếc, chết có mang theo được đâu....
Thế nào là cay nghiệt...27 tuổi em cũng chỉ trên răng dưới cắc tút...cái gì cũng ham hố, cũng đeo vào rồi dang dở...Thành ra nhìn đi nhìn lại cứ như thằng...dở hơi ấy!
Câu em bôi đỏ là câu em đang sống đấy anh!
 

ktq

Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Có điều kiện thì mới thực hiện. Rút ra là nhà giàu sợ chết hơn nhà nghèo vì mất cơ may hưởng thụ, nhà nghèo thì sống chết gì cũng "nguyễn y vân".

Bản thân cũng phải lên bàn mổ, khoảng 20 chai cả tiền phòng 1 tháng, không hơn không kém, không bồi dưỡng, không lo thêm vì không lo nổi nữa.

Bạn thân (cũng khá giả) mổ (cũng giống bệnh như nhau), khoảng 30 chai (mổ nội soi, về nhà sau 24h); suy nghĩ lại thì quyết định mổ thường (hơn 20 chai), mổ xong 7 ngày sau mới cho về. Lúc mình bị thì chưa có kỹ thuật nội soi như thế.

Đến giờ này vẫn tự hỏi, nếu là mình mình có tiếc 10 chai chênh lệch đó không.
 

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

e thì đã 3 lần lên bàn mỗ, 1 lần ở BVDK tỉnh, mổ gắp nẹp inox vào xương đòn ở vai, lần ấy tốn hết chục chai, cả tiền nằm phòng dịch vụ và lo cho bác sỹ (ông già là bạn của bác sỹ trưởng khoa ngoại nên mới đc vậy). Lần 2 mổ lấy inox ra, ở BV Gia Định, cái này đơn giản, đc thằng bạn là bác sỹ dẫn vào mổ, không tốn xu nào (quen với bác sỹ có lợi vậy đó, trong khi qua chấn thương chỉnh hình nó hét 4t5). Lần 3 mổ nội soi ruột thừa ở BV Bình Dân, cũng tốn gần chục chai, hix, nằm bàn mổ nhìu quá nên h e quen rồi, thôi thì số nó tới thì phải chịu, chả ai bít trc đc, nhưng có 1 điều e chắc chắn, vô bv mà không có tiền thì khổ lắm, e thì không có nhưng mà may là papa e có :D cho nên nằm viện cũng đỡ khổ hơn người ta
 

tuancuong05

New Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

bác này có nhiều bài nói về bệnh viện quá bài nào đọc cũng hay em đó h chưa bao h vào bệnh viện mổ cả 25t rồi có mỗi cái amiđan còn chưa dám đi mổ =))
 

hoasimtim

Well-Known Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Bác DŨng định tu thật ah;))
 

HD Tây Ninh

Well-Known Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Em chưa nằm nên chưa biết :D
Mà nếu lỡ có nằm, em thà nằm ở Sì Gòn còn hơn là ở Đa Khoa tỉnh ;))
 

hbinhlove2003

Well-Known Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

1 câu thôi cho thời buổi hiện giờ: Có tiền là trên hết, ko tiền thì sống chết mặc bây, thế thôi !

@Vì đa số BV giờ đều quá tải
 

ktq

Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Mình có ông đồng nghiệp bị đau ruột thừa, mổ nội soi ở Đồng Nai do các bác sĩ là bạn bè thân quen mổ, mổ có đảm bảo nữa nhé - ông ấy kể thế. Ai dè bị biến chứng nằm cả tuần vẫn sốt, bạn định đè ra mổ hở để "vét" cho sạch sẽ nhưng gia đình sợ quá xin chuyển về Chợ rẫy cho lành.

Lúc đầu bạn bác sĩ không cho, bảo là cứ yên tâm nhưng cuối cùng phải nhượng bộ cho chuyển viện. Vào Chợ Rẫy ông ấy nằm hơn một tháng (không mổ nữa) để chích kháng sinh, may mà tai qua nạn khỏi.

Ấn tượng của ông ấy về Chợ Rẫy là khi nhập viện, bệnh viện nhất quyết đòi BHYT mặc dù gia đình bảo là cứ bao nhiêu nhà trả tất (cho nhanh ý mà, sợ BHYT lắm).

Ông ấy là dân chả tin cái gì (gốc nhà nước mà), thế mà lúc ra viện ổng nói lúc nằm trong này ổng luôn cầu nguyện (Phật, Chúa, Thánh, Thần, Ông bà tiên tổ....) để giúp tai qua nạn khỏi. Còn bạn bè thì éo tin nữa.
 

vietthuong

Well-Known Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Sức khoẻ như không khí.
Khi mất mới thấy quý.
 

Lemithful

Active Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

tiền hem nói tới làm ji` nhưng lúc bạn gái nằm bv cũng tốn khá nhiều vs thấy sự sống tranh giành ghê thật khao khác được sống T_T tiếc là không được kết quà....
 

cuulongtranhba

New Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Tui đã nằm trên bàn mổ 1 lần rồi các bác ạ. Lúc mới leo lên bàn mổ thì chỉ có 2 cảm giác:

1. Đèn gì mà sáng quá, chắc tốn điện lắm đây.
2. Cô y tá gì mà xinh quá [-O<!

Ngẫm nghĩ tới đó thì tay bác sĩ phủ 1 miếng vải trắng toát lên toàn thân chỉ chừa có 1 lỗ, cảm giác lúc đó rất là yomost => giống như người ta lấy tấm vải trắng phủ lên xác chết vậy 8-X Nói vậy chắc các bác hiểu rồi.

Đang ngẫm nghĩ được 1 tí thì tay bác sĩ nói: "giờ tôi gây mê nhé" -> "dạ", xong tự nhiên nghe rát rát -> lại nghĩ: "quái, gây mê gì mà rát thế", thế rồi 1 phút sau em ý tá nói: "mổ xong rồi, bây giờ em khâu cho anh nhé" -> lại nghĩ: "trời, cha này mổ xong mà mình đếch biết gì cả, đúng là 2 lúa!". Tí nữa là xong, ra lấy xe chạy 1 phát về nhà với cục băng to tướng trên mặt.

Đó là nhật ký đi mổ ... mụn nhọt của tui tại BV Da Liễu >:D<!
 

nvqhaiduong

Well-Known Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Ở tuổi 27 mà bác dungdt2 đã có cái nhìn rất sâu sắc về cuộc sống. Con người ta chỉ thấy quý trọng những gì khi mà nó sắp mất đi...
 

bizizitet

New Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Haiz Lên bàn là coi như phó thác hết, chơi trò may rủi. Tốt nhất là đừng để lên bàn !
 

ahxdtngh

Well-Known Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Em mới có 23 tuổi, cơ thể không khỏe lắm hay bị ốm linh tinh nhưng cũng chưa bị lên bàn mổ lần nào.
Đọc truyện của bác em mới thấy sức khỏe nó đáng quý như thế nào. Kiếm bao nhiêu tiền rồi lại phải đánh đổi bằng chính sức khỏe của mình thì là lỗ chứ lãi gì nữa :-<
 
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Bác chủ thớt xem ra rất có năng khiếu chăm nuôi bệnh nhân nằm viện nhể; trong khi bây giờ việc đó đã trở thành một nghề không thể thiếu ở các Bệnh viện lớn tại Tp.HCM. Vậy còn gì bằng bác nhập nghiệp chọn nghề luôn cho rồi, vừa được tiền, vừa tích đức :D biết đâu chừng chăm sóc con gái người ta xong được rước miễn phí về nhà nuôi luôn ah :))
 

loveuuuu

Member
Ðề: Khi người ta nằm trên bàn mổ!

Tui đã nằm trên bàn mổ 1 lần rồi các bác ạ. Lúc mới leo lên bàn mổ thì chỉ có 2 cảm giác:

1. Đèn gì mà sáng quá, chắc tốn điện lắm đây.
2. Cô y tá gì mà xinh quá [-O<!

Ngẫm nghĩ tới đó thì tay bác sĩ phủ 1 miếng vải trắng toát lên toàn thân chỉ chừa có 1 lỗ, cảm giác lúc đó rất là yomost => giống như người ta lấy tấm vải trắng phủ lên xác chết vậy 8-X Nói vậy chắc các bác hiểu rồi.

Đang ngẫm nghĩ được 1 tí thì tay bác sĩ nói: "giờ tôi gây mê nhé" -> "dạ", xong tự nhiên nghe rát rát -> lại nghĩ: "quái, gây mê gì mà rát thế", thế rồi 1 phút sau em ý tá nói: "mổ xong rồi, bây giờ em khâu cho anh nhé" -> lại nghĩ: "trời, cha này mổ xong mà mình đếch biết gì cả, đúng là 2 lúa!". Tí nữa là xong, ra lấy xe chạy 1 phát về nhà với cục băng to tướng trên mặt.

Đó là nhật ký đi mổ ... mụn nhọt của tui tại BV Da Liễu >:D<!

Mình cũng có lần như vậy mà ko phải BV Da Liễu ;)):)
 
Bên trên