[Hồi ký] - Tình yêu đầu tiên của tôi

dungdt2

New Member
Em năm nay mới 27t hơn 1 tẹo, có lẽ cái tuổi ranh này không là gì so với các bác đã trưởng thành, có sự nghiệp vs cuộc sống thành đạt. Nhưng chuyện tình trường thì em lận đận và có nhiều kỉ niệm vô cùng. Hôm nay xin viết lại để nhớ và để quên, viết để kỉ niệm ngày chia tay vs chia ly tình yêu đầu tiên. Tình yêu đầu tiên lúc nào cũng đẹp, cũng trong sáng và khiến cho người ta nhớ về nhiều nhất, em cũng vậy.

VTHnf.jpg

Chuyện của em là thật và có lẽ ai đó đọc thì chắc chắn sẽ cảm thấy quy luật chia tay của tình đầu là chuyện bình thường. Nhưng cũng mong những người đọc hãy nhận ra những cái hay, cái dở để tránh, để sống và yêu một cách chân thành.

Part 1: Ngày định mệnh
eZWlr.jpg


Có lẽ đó là ngày không thể nào quên được, ngày 10/05/2006, ngày tôi gặp em lần đầu tiên ở lớp học võ. Ngày đó là sinh viên Luật năm hai, tôi bắt đầu đi học võ Karatedo với mục đích là rèn luyện sức khỏe và phòng thân sau này nếu cần. Và đó là một quyết định đã khiến cho trái tim của tôi đến khi viết nên những dòng này vẫn lạc nhịp.

Người con gái tôi quen học trên tôi một lớp và lớp em học là lớp kết nghĩa với tôi. Cả hai lớp chung 1 thầy chủ nhiệm nhưng chưa từng gặp nhau, lần tôi gặp em ở lớp võ là lúc em đang thi lên đai xanh môn phái Karatedo. Tôi bị hớp hồn vì em rất...xinh, xinh 1 cách đặc biệt như 1 cô gái Nhật Bản. Rõ ràng khuôn mặt em giống con gái Nhật chứ ko giống con gái VN, và sau này em có nói dối em là người lai tôi cũng tin quá. Nhưng gặp là 1 chuyện, còn bắt chuyện lại là chuyện khác. Tôi không thể tìm lý do nào để có thể tiếp cận em vì em không phải huấn luyện viên của đội của tôi.

Thế nên đêm về cứ mơ mộng em hoài, tôi quyết định tìm cách tiếp cận em. Sau đó thông qua các mối quan hệ tôi biết nhà ở Gia Nghĩa - Daknong, một điều tuyệt vời. Lý do vì nhà bác tôi cũng ở Gia Nghĩa và điều tuyệt vời hơn nữa ba mẹ em đều trồng caphe, nhà bác tôi chuyên thu mua cà phê ở Daknong vs Daklak :)

Một lần nọ tôi cùng một người anh có bạn gái học lớp của em đi chơi, tôi biết em chơi với anh nên cố tình đi theo và lần đầu chúng tôi chạm mặt. Ngày đó mới 20 tuổi, trái tim còn non nớt và mặt tôi đỏ rần mỗi khi nhìn lén em. Nghĩ lại ngày đó với bây giờ sao buồn quá, bây giờ thành cáo già mất rồi, gái gú không còn là chuyện đáng để quan tâm vì đã đủ "sạn" để đú các kiểu :((. Buổi gặp đầu tiên đó cách ngày đầu tiên ở lớp võ gần hai tháng mà cảm thấy lâu một thế kỉ.

Gặp em, tôi xin được số điện thoại và đương nhiên là cũng nhờ đó có nhắn tin cưa cẩm. Ngày đó đt còn rất xa xỉ và chuyện sử dụng phải được tiết chế nếu không trả tiền ốm đòn luôn. Ngày đó điện thoại là block 6 giây vs thực sự những cái gì liên quan đến nó cũng đều không dành cho sinh viên :D. Tôi bắt chuyện, vu vơ nói về việc yêu Gia Nghĩa, yêu mảnh đất có họ hàng và đương nhiên nó gây ấn tượng với em. Điều tôi thấy shock hơn nhất chính là em rất ngây ngô và ngố tàu, em k biết nhiều cái rất...bình thường. Nhưng chính vì thế tôi mới dễ tiếp cận và dễ lừa phỉnh, ko như con gái bây giờ toàn cáo già :))

Sau đó tôi phát hiện trong lớp học em có quen một anh chàng và nhận là anh em kết nghĩa. Nhưng mẹ kiếp thằng ku kia 100% lý to hơn mục đích vì anh zai gì mà cử chỉ thân mật vãi lọ. Tôi rất bực mình, bực mình vì nhiều lần thấy thằng ku đó cùng em đi lên hội trường, thư viện và đi ăn ở căng tin. Có thể ngày đó chưa hẳn là tình yêu nhưng trái tim ngày đó non nớt quá, rung động lúc nào cũng mạnh mẽ nên dễ khiến cho những người trẻ cảm thấy nó là yêu. Song giờ đây tôi chắc chắn những rung động, tình cảm tôi dành cho em ngày đó là thật, là cái yêu của sự ngây thơ và những ước muốn rất bình thường được ở gần, được nghe em nói, được nhìn thấy em cười...

Bí mật: Có lẽ nhiều bác vẫn thấy lạ vì sau nickname của em là dungdt2 thì em cũng xin bật mí ở đây luôn. Người con gái đầu tiên em yêu này tên là Đ.T.T nếu viết tắt là DT2 đó các bác. Do vậy cái nick name dungdt2 = Dũng + DTT chứ không như nhiều bác suy diễn đâu nhé, mỗi lần nhìn nick em lại nhớ về người con gái đó. Có thể không trọn vẹn nhưng nhìn để nhớ, để biết quý trọng những gì đang có vs để tiết chế những suy nghĩ, hành động bồng bột của mình.

Part 2: Và tôi yêu em...

BeTRu.jpg

Tôi công nhận mình ko cao to đẹp zai, nhà tôi cũng ko phải COCC, học lực cũng chỉ tầm phình phường so với chúng bạn. Nhưng tôi dám chắc nếu tôi đã để tâm đến điều gì thì tôi sẽ rất kỹ tính, sàng lọc thông tin rất ok. Tôi thích em vs tôi để ý đến em đến mọi chuyện, tôi bắt đầu chuyển kế hoạch sang giai đoạn mới là điều tra về lý lịch của em. Cũng may gia đình vs tôi cũng có một vài mối quan hệ nho nhỏ nên tôi cũng biết kha khá về gia cảnh của em như: bố mẹ, quê quán, ngày tháng năm sinh, học lực, điểm thi đại học, ngày vào Đoàn và anh em trong nhà... Tôi học Luật nhưng theo luật có lẽ là tôi đã vi phạm rồi đấy, nhưng kệ lâu lâu mới có cơ hội lách luật mà :D

Biết về sinh nhật của em nên tôi quyết định tạo cho em một bất ngờ nho nhỏ, đó là sẽ chuẩn bị cho em một món quà sinh nhật ý nghĩa. Ngày đó tôi cũng không có nhiều tiền nhưng mà chuyện tình cảm quan trọng nên vẫn quyết định dằn lòng đầu tư cho mối quan hệ này. Biết em thích học anh văn, nghe nhạc nước ngoài nên tôi tìm mua tặng em một máy CD/VCD cầm tay của Sony, hồi đó cái này mắc lắm, hàng đúng chất giá gần 2 triệu đồng. Tính ra là gần 2 chỉ vàng vs quy ra tiền bây giờ là bằng cả con IP4 rồi đấy mấy bác, thế mới thấy em cũng...dại gái lắm. Kèm theo cái máy Walkman đó là một chiếc gối ôm hình củ cà rốt nhìn dễ thương lắm cơ, tất cả là một gia tài của em. kaaa. Sau này mỗi lần thấy thằng em zai tốn tiền cua gái cứ chửi lấy le nhưng thực bụng nó còn kém xa anh nó ấy chứ :))

Em quyết định đợi đúng sinh nhật của em nó sẽ qua tặng quà. Vốn cả hai ở ký túc xá nam nữ riêng nên chuyện qua lại rất hạn chế, đặc biệt là em tính sẽ tặng quà vào lúc nửa đêm. Vào đúng lúc 1 giờ sáng ngày sinh nhật em nó, em muốn là người đầu tiên chúc mừng vs tặng em nó sinh nhật. Thành ra em lại phải tốn tiền mua chuộc mấy bác bảo vệ bằng thuốc lá thơm và ít kẹo thèo leo, đúng là đồng tiền lúc nào cũng có sức mạnh đáng ghờm.

Đêm đó, đúng khi thấy đồng hồ điểm 23h59' giờ em đi bộ qua bên dãy kí túc của em nó để thực hiện âm mưu. Đương nhiên em dám làm như vậy vì hiểu rõ em nó thức khuya, đã nhắn tin để kiểm tra tình hình rồi mới đi, nếu không qua đó mà em nó ko thức chắc là bể show quá!!! Leo mỏi chân thì em cũng đến được phòng của em và nhắn cho em nó "Ra ngoài này tí đi T ơi, thank lắm", 1 lúc sau em nó nhắn lại "Muộn rồi, không được đâu". Em chơi bài lỳ "Mình chỉ xin 1 phút thôi, đúng 1 phút thôi, nếu không mình sẽ ngủ lại ở hành lang luôn đấy". Em nó nó nhận được sợ quá nên cũng ra gặp mặt, vừa ra thấy mặt em cười toe toét, trên tay em cầm món quà sinh nhật bự. Em nó mắt mở tròn ra ngạc nhiên còn em thì cứ miệng tôm tép nào là chúc em nó sinh nhật zui zẻ, nhiều may mắn, nào là đây là quà nhỏ đừng từ chối vì mình không biết sẽ làm gì nếu T k nhận...bla bla... Và thật mừng là em nó nhận, lúc nhận quà của em cô nàng cúi gằm mặt, chắc là xấu hổ lắm, còn em thì sướng rần người :">

Sau cái đêm đó thì em nó cũng biết là em thích và cũng bắt đầu dành cho em nhiều thiện cảm hơn. Các bác biết vì sao em tặng cái walkman vs cái gối ôm ko? Vì cái walkman là món đồ rất tốt để luyện nghe, học Anh văn, còn cái gối ôm thì tương trưng cho em, mỗi lần em nó ôm là sẽ như ôm em, ý em là thế đó :)

Nhưng có lẽ cũng vì thật thà nên em nó nói chuyện này của em với ông anh kết nghĩa và cuộc chiến giữa hai thằng đàn ông diễn ra. Em gây ra xì căng đan vì cái chuyện của em bị lan nhanh như tên bắn, chỉ mấy hôm cả trường đồn thổi là em chơi ngông, rằng em trai cua chị gái (em vs cô ấy cùng tuổi nhưng em học trễ 1 năm :(( ), rồi chuyện phi công trẻ vs MBBG nữa mới ghê chứ. Ức lắm nhưng đẹp zai ko bằng chai mặt, em mặc kệ vs tìm mọi cơ hội để tiếp cận cô ấy.

Hồi đó em thường gặp nàng với nhiều lý do nhưng chủ yếu là hỏi bài vs học Anh văn. Nàng học rất giỏi, đặc biệt môn Anh văn là số 1, em thì học dở nên cứ cặp kè vs đó cũng là điều kiện để "mưa dầm thấm lâu" chuyện tình cảm. Từ khi quen nàng em bắt đầu thấy mình ma mãnh trong đời sống tình cảm ghê luôn. Cứ mỗi khi lên lớp học Karatedo thì em lại cố tình lợi dụng cơ hội sang bắt chuyện với nàng. Nhưng đương nhiên học kém lớp rồi lại còn dưới đẳng đai võ nên nhiều khi ngại chết được, hồi đó thi lên đai xanh là lấy tay chặt được 2 viên gạch đơn chồng lên nhau rồi, có khi là 3 viên, còn em thì cố lắm mới có 1 viên sau 4 tháng theo học :(

Điều đáng nói là thằng huynh kết nghĩa của nàng cũng bắt đầu nhận ra mối đe dọa từ em nên cũng tìm cách phá em. Điều đáng nói là thằng kia nó học cùng lớp, ngồi cùng bàn nên mặt thời gian vs không gian lợi hơn em nhiều, hic. Em vs thằng đó mỗi lần đi đâu chạm mặt nhau thì cái mặt đều rắn lại. Được cái em là thằng rất ngỗ ngược, ai em nể thì ko sao, còn ai em ghét thì đừng có vênh mặt với em, em coi là liệt sĩ hết =)) Tính em thế, ai em đã ghét thì ko bao giờ để ý, người trong họ cũng vậy đừng nói người dâng nước lạ. Bây giờ thì em đang cố sửa cái tật này vì nhiều khi em thấy mình vô tình vs nước lã quá cũng k hay, có khi còn hại thân mình.

Tết dương lịch năm ấy em ko về nhà mà xin phép lên Daknong thăm nhà bác nhưng mục đích là để có thể về quê với em. Nhà thằng kia ở Bình Thuận, tết dương nó về BT, còn em nhà Đồng Nai nhưng tết dương em xin về Đăknong. Đó là chuyến xe đầu tiên em được ngồi cùng nàng trên 1 dãy ghế vs gần 6 tiếng để về đến Daknong. Chuyến xe đó dù không làm được gì (ko nắm được tay thôi, đừng có suy diễn sâu quá nhé mấy thím) nhưng vẫn rất là vui.

Bốn ngày ở trên Gia Nghĩa em mới thấy mảnh đất đó ko khí cũng rất ok, các bác thương em lắm cơ, có lẽ do em cũng ngoan mà :D Em cũng biết nhà nàng và cùng với em zai nàng đi ăn linh tinh, nhờ mối quan hệ với đứa em sau này em có 1 tên gián điệp lấy tin tức rất kịp thời, nhanh chóng vs chính xác, he he...

Part3: Lần hẹn đầu tiên....


JbtY9.jpg

Em mới đi off hdsg về, tranh thủ lên đây update cùng các bác, chúc các bác cuối tuần nhiều niềm vui nha. Và ngày hẹn đầu tiên của em vs người ấy phải sau 11 tháng khó nhọc mới thành hiện thực. Ngày đó, tình cảm của em thực sự khác hẳn bây giờ vì đó là tình yêu đầu, em mơ mộng rất nhiều, có những lúc còn nghĩ đến chuyện xây dựng 1 mái ấm gia đình, rồi những đứa trẻ. Song giờ nghĩ lại mới thấy suy nghĩ đó non nớt, trẻ con vs ko có gì là thực tế cả :((

Lần hẹn của em là cùng nhau đi dạo ở khu làng sinh viên ở ĐH Quốc gia TP Hồ Chí Minh, chúng em đi ăn vs caphe nghe nhạc. Em vs nàng hợp gu vì cả hai đều hảo ngọt, đều mê nghe nhạc nước ngoài, đặc biệt là nhạc của nhóm MLTR với các tình khúc Some day, 25 minutes, you took my heart a way, sleeping child... Chính vì thế em với nàng hay tìm những quán có mở nhạc nước ngoài vs có nhóm này để nghe. Lần hẹn đầu cả hai đi ăn chè, sau đó đi dạo quanh hồ đá (khu này các đôi tình nhân ôm ấp nhau 18+ nhiều cực :D). Đi dạo nói chuyện vs em cảm thấy đó là một điều tuyệt vời, em còn gặp nhiều người quen cùng trường cứ nhìn nhìn, hee phi công đi lái MBBG =)).

Đi dạo rồi lúc về em mua tặng 1 đĩa CD nhạc, hồi đó chưa biết gì về lót dép như giờ đâu, cứ thấy hay là mua thôi. Lần hẹn đầu tiên của chúng em không có gì đặc biệt, ngoài việc khi đặt chân về ký túc xá thì gặp...thằng huynh kết nghĩa của nàng. Mịa cha nó hóng chúng em thì phải, hồi đó hai chúng em gặp nhau là đúng kiểu tình địch đối đầu song nàng thì ngây ngô có biết gì đâu. Em nói các bác có thể không tin nhưng nàng ngày đó khù khờ cực kỳ. Ngày đó em cũng ngu ngơ nữa, chứ bây giờ thì có lẽ tình hình đã khác rồi. Nàng thì cười tít mặt lúc gặp thằng anh, còn em vs thằng kia cũng cười nhưng gượng vô cùng, mịa nó nóng lắm rồi vì thấy rằng tình hình chiến sự ngày càng cao mà.

Tối hôm đó thằng kia hẹn gặp em uống nước nói chuyện, ừ thì nói, bố mày sợ à! Nó học trên em 1 lớp vs cũng hơn em 1 tuổi nên ngay lần gặp đầu nó xưng anh ngọt xớt. Em thì cái tôi cá nhân rất lớn nên dù xưng anh như em cũng xưng tôi, vâng tôi - anh chứ đừng mơ anh - em nhé! Thằng kia hỏi đủ thứ, cuối cùng em chốt "anh là anh kết nghĩa chứ là cái gì mà xen vào đời tư của T nhiều thế?". Thằng kia nghe em nói thế mặt đanh lại, chắc là ức chế lắm vì gặp 1 thằng cứng đầu như em, mà đúng em cũng khá cứng đâu. Em đã coi trọng, đã nể ai thì em rất ngoan nhưng nếu ko thì chẳng là cái thá gì cả, thằng này cũng thế thôi. Kết quả cuộc hẹn rơi vào bế tắc vs tình hình càng thêm căng thẳng, haaa sợ quái gì.

Cũng nói thêm thời sinh viên em sài tiền nhiều nhưng đó là tiền của em nhá, k xin xỏ của bố mẹ vì hoàn cảnh gđ cũng ko được khá giả. Mẹ em bị ung thư em học cấp hai và sau hơn 1 năm chạy chữa bên Singapore thì gia tài nhà em đã trở về "mo", mọi thứ được bán sạch để mẹ khỏe. CŨng may trời ko phụ công nên mẹ em đã ok nhưng cũng vì thế em đi học vs đi cày hết sức để đủ sống, đủ tiêu sài. Hồi đó em viết báo cho Echip, cộng tác với 1 số trang tin với nhuận bút chỉ có 20k/bài, nhưng đừng tưởng thế là ít nhé. Tính ra tiền báo 1 tháng em cũng làm ngót được 4 chai + thêm tiền chạy sô đi dạy thêm nữa cũng ngót 5 chai. Thế nên em cũng khá rủng rỉnh, 5 triệu của ngày đó là 1 số tiền rất khá và ăn chơi là chuyện ko quá khó. Và đó cũng là thời kì em luyện viết để sau này em thấy rằng đam mê viết lách, nhờ nó em cũng sống khá là khỏe, heee.

Chuyện đáng nói nhất ở sau cái lần hẹn đầu tiên là chiến tích nằm viện 1 tuần của em các bác ạ. Lý do: em bị thằng chó huynh kết nghĩa vs 2 thằng cùng lớp nó đánh up, mịa. Hôm đó như mọi lần em leo rào chui đi xem đá banh ở sau làng ĐH, hồi đó mê xem đá banh lắm. Và lúc về thì đang chuẩn bị leo em bị 3 thằng vây, biết chuyện sẽ như thế nào rồi nên chơi thì chơi, có sức nào chơi sức đó. Em k có gì vs vũ khí của em ở cái lần đó là dây nịt, em rút dây nịt vs quất cho thằng kia 1 cái găm đầu, còn em thì bị chúng nó uýnh lủng đầu khâu 5 mũi, hic. Nhưng em chẳng sợ, bọn nó nghĩ đánh vậy là em sợ thì sai lầm to vì tính em để em nể sợ chứ đừng nghĩ cứ thế em sợ. Sau khi em ra viện và bị thi lại 2 môn (2 môn thi khi em nằm viện :(( ) thì em hẹn thằng huynh kia chiến 1 vs 1, kaaa. Em nhỏ con thật nhưng mà chuyện đánh nhau thì cứ vô tư đi, có sức nào chơi sức đó. Có thể ai đó nói em ngựa non háu đá, ừ cứ cho thế đi, lần này em có kế hoạch của em.

Em hẹn thằng kia đi nói chuyện vs em nói thẳng là tôi thích T, chuyện ông chặn đường đánh tôi quá tiểu nhân. Ông muốn làm gì thì tùy, nhưng 1 lần nữa thì cỡ nào cũng chơi nhé. Thằng đó có lẽ hơi bị shock vì nó nghĩ sau lần bị tẩn em sợ, nhưng ngược lại. Sau lần đó tình hình cực kỳ căng thẳng, mối quan hệ tay ba của chúng em gây nên xì căng đan tập 2 ở trường =)). Nàng của em cũng từ đó nhận ra mình là tâm điểm vs chủ động rút lui với em, có lẽ nàng dành tình cảm cho thằng kia nhiều hơn các bác ạ. Hic là đàn ông mà lại cái tuổi đó em đã thua cuộc, thua 1 cách đau đớn. Ức chế lắm nên em quyết định làm mặt lạnh với nàng, làm mặt lạnh thật sự luôn nhé, xem như tình yêu tan vỡ!

P/S: Em ko bao giờ thích đầu đinh các bác ạ, bí mật cũng chẳng có gì mà vì đầu em có quá nhiều sẹo. ACE nào muốn test of cà phê CN 9H với hội HDSG cho kiểm tra, sẹo nhiều lắm, có mấy chỗ lõm xuống nữa kìa =)) Đó là lý do em mà cắt đầu đinh ai nhìn cũng khiếp, sẹo ko mà :D

Part 4: Nỗi buồn đêm vắng...

rCN22.jpg

Em nó đã lựa chọn vs em đã thua cuộc, 1 cú sốc vs nó khiến trái tim em tan vỡ. Ngày đó quá non tình trường nên phản ứng cũng tệ lắm. Em nó vẫn cười mỗi khi em vs nàng chạm mặt, nhưng mỗi lần thế mặt em tỉnh bơ đi qua, ko cười nói, chào hỏi gì vs nói tóm lại là vô cảm. Song thâm tâm em đau lắm, em vẫn mê nàng, vẫn theo cuộc sống của nàng, vẫn update những tin tức về nàng vs cả thằng kia nữa.

Điều mà em ko muốn xảy ra nhất sau khi em mặt lạnh với nàng là sau đó 1 năm nàng vs tên huynh công khai yêu nhau. Nàng thì ko có nhiều phản ứng gì tình cảm song thằng kia thì nó thể hiện rõ "hoa đó có chủ vs tao là chủ". Các bác ko biết em đau lòng cỡ nào đâu, hồi đó cứ đâm đầu đi chơi vs tìm việc gì đó để giải sầu. Đó cũng là thời gian đâm đầu vào game để quên, em thì ko thích ăn nhậu nên lấy game làm bạn để cố quên. Song càng cố quên lại càng nhớ vs các bác biết ko em bắt đầu viết nhật ký, nghe sến lắm pk? Vâng, em viết nhật ký mỗi ngày về em, về nàng, 1 cuốn nhật ký dài gần 300 trang.

Và chúng em giữ mối quan hệ đó 2 năm trời, 2 năm trời em sống trong sự dày vò tình cảm, 1 chuyện nghe như đùa. Em là người sống nặng với tình cảm vs em thực sự thích DT2, người con gái đặc biệt của cuộc đời em. Khi em bước qua năm ba thì nàng qua năm tư vs đi thực tập. Nàng đi thực tập em như người mất hồn vì em nghĩ rằng có lẽ mất nhau thật rồi, còn gì nữa mà mong chờ, thương nhớ. Em đã cố gắng tìm 1 ai đó để khỏa lấp nhưng ko được, em ko thể thích ai nữa, mặc dù có lần em đã gần như thành 1 cặp với 1 nàng rất xinh khác học cùng lớp. Bật mí em đó từng lên trang bìa báo Hoa học trò với danh hiệu Nữ sinh toàn năng các trường Đại học khu vực phía Nam, giải ba. Em này người Cà Mau, đẹp cực kỳ vs thực sự cũng là tâm điểm của rất nhiều anh, song em chỉ xem là bạn vs ko tài nào có thể hơn. Em công nhận mấy lần 2 đứa đi bơi nhìn em nó mặc bikini thì "thằng em" cũng khó chịu lắm nhưng chỉ là về mặt xác thịt chứ tình cảm thì zero ko hơn ko kém. Bây giờ em vs nàng này là bạn, hai chúng em là bạn thân vs có mấy tấm hình chúng em chụp trong khách sạn nhưng ko làm gì, còn tin ko là tùy thiên hạ thôi, em xin thề đó là sự thật 100%.

Nàng của em đi thực tập trong 1 cơ quan ở tỉnh Tây Nguyên luôn, em vẫn theo dõi bóng nàng vs quan hệ của nàng. Lúc này thì có một chuyện là nàng vs thằng huynh xảy ra xích mích. Thực sự em cũng k ham hố gì chuyện lợi dụng đục nước thả câu nhưng rõ ràng em vui đấy mấy bác. Khi em nó về lại trường để thi TN ra trường thì đó là lúc mối quan hệ của chúng em rẽ sang hướng khác. Em nhận được điện thoại hẹn gặp em của nàng vs chúng em đã đi...nhậu, nhậu đúng nghĩa. Nàng vs em vốn ko uống được nhiều bia rượu nhưng hôm đó nàng muốn nhậu, nàng buồn. Thế nên chúng em đi nhậu vs nàng đã khóc, nàng khóc và nói về sự tan vỡ tình cảm của thằng kia. Và lý do là thằng kia quá ghen, ghen 1 cách mù quáng những mối quan hệ rất bạn bè của nàng, nên nàng bỏ nó, mặc thằng kia van xin gì đi nữa.

Ngày đó thấy nàng đau buồn em cũng buồn, thế nên cứ mỗi chiều gặp nhau em đều cố gắng để nàng cười. Thực sự em k hề có ý định sẽ nối lại với nàng vì như thế em cảm thấy bị khinh thường, tổn thương. Thành ra đến khi nàng thi tốt nghiệp rồi thì chúng em vẫn thế, em chưa nói gì cả. Ngày em nó mặc áo cử nhân, nhận bằng TN em mừng nhưng cũng đau lòng lắm, mọi thứ đã chấm hết vs tình yêu đầu tiên chỉ còn là cổ tích mà thôi. Em quyết định sẽ chấm hết bằng việc ngừng viết nhật ký vs em trao lại cuốn nhật ký cho nàng với đk khi nào có việc, đi làm rồi hãy mở cái này ra.

Part 5: Và trái tim vui trở lại....

wDg5Z.jpg

Ngày tiễn em nó đi về quê có lẽ là một ngày khó quên khi em khóc như đứa trẻ, em mà xúc động là em khóc nhè ghê lắm các bác ạ :( Em nó về quê vs sẽ xin việc ở gần nhà để chăm sóc ba mẹ, điều duy nhất khiến em vui là vì em nó ở quê vs em vẫn còn cơ hội gặp lại khi lên ĐN với em nó. Sau khi TN thì sau 3 tháng em nó cũng kiếm được việc ở thị xã Gia Nghĩa, làm công chức nhà nước ổn định và đương nhiên em nó được quyền mở nhật ký em dành tặng đọc.

Vào một buổi sáng tháng 9/2008 em nhận được một lá thư với người gửi: Đ.T.T. Các bác ko biết lúc đó em vui đến cỡ nào đâu, lần đầu tiên sau những ngày xa cách em nhận liên lạc ko phải 1 cuộc gọi, 1 tin nhắn mà là 1 bức thư dài viết bằng tay. Theo đó em nó thực sự rất shock vì tình cảm của em, có lẽ do cuốn nhật ký kia em viết rất chân thành, em viết bằng tất cả cảm xúc, tình cảm đẹp của mình. Trong đó là hoàn cảnh nhà em, suy nghĩ của em về cuộc sống, những dự định sau này... Cũng từ lá thư đó chúng em nối lại liên lạc vs tình cảm ngày xưa sống lại, dù ko nói ra nhưng em vs nàng đều cảm nhận mình đã dành những cảm xúc rất thật cho nhau.

Chính vì thế cứ mỗi cuối tháng em lại tranh thủ lên thăm bác ở Đaknông, bác em rất shock vì cái sự chăm chỉ của em :)). Ngày xưa móc mắt em mới lên thăm, còn giờ tháng nào cũng lên, hee. Em lên thăm bác 1 nhưng thăm em là 10, em đã có những kỉ niệm rất đẹp với nàng ở Gia Nghĩa. Đó là những cuộc hẹn lãng mạn ở quán cà phê, ở bờ hồ, ở đập thủy điện...các lão đừng có suy diễn khách sạn hay nhà nghỉ nhé, hồi đó em rất ngoan, ko hư như giờ đâu :((

Vào Giáng sinh năm đó em quyết định tỏ tình với em nó, em mua tặng em nó 1 cái áo vs tấm thiệp tỏ tình. Kết quả em nhận được sự đồng ý của em nó, em sướng chết luôn. Có thể các bác hay ai đó cho rằng em là kẻ "nhai lại" nhưng khổ nỗi rằng em nó vs thằng kia chưa làm gì quá giới hạn, nói gọn là zin zin đấy. Em với nàng cũng chỉ mới nắm tay, hôn nhau, tính đến khi em đi US thì chỉ mới hôn nhau bằng môi vs tay em chỉ mới dừng khám phá ở phía trên, chưa chạm được 1 tí teo gì ở dưới luôn ấy :(

P/S: K biết có bác nào ở Gia Nghĩa trong diễn đàn mình ko chứ GN là mảnh đất em rất yêu quý. Nơi có gia đình các bác yêu quý, có tình cảm đẹp 1 thời vs những con đường nhiều dốc tha hồ kéo ga :D. Ở GN chắc những cà phê lớn như Galaxy, Thảo Nguyên, Night Club, Bar Girls...thì em đã đi nát nước rồi các bác ạ :D Bác nào ở gần cà phê Night Clubs nhìn sang bên cạnh thấy cái bảng "Công ty thu mua cà phê số 1" vs 1 căn nhà bằng gỗ. Thì đó là nhà bác em đấy, bác gái em tên Khuông, quản lý nhà hàng Thông xanh, bác trai em thì phụ trách kho cà phê, hiii.

Part 6: Hai năm xa cách xứ người...

7GP8n.jpg

Phải nói là ở đời hay ko = hên nó rất đúng với em vì học xong em được đi học lên nữa ở US hai năm dạng tài trợ 70/30 các bác ạ. Ngày xưa, có mơ cũng ko nghĩ mình sẽ đi US đâu vì tiền đâu ra, cũng may có cái học bổng này mà em được đi vs đương nhiên cái giá của nó là em đi theo diện tài trợ, thì khi về sẽ làm việc theo chỉ định. Chính hai năm xa cách này khiến cho em nhận ra nhiều điều vs cũng là thời gian rất đẹp của cái gọi là tình thơ ngây của em.

Bên US em vẫn phải ráng đi làm thêm để kiếm xiền vs em cũng gắn bó với cái nghề báo nhưng là...giao báo thuê, thêm vào đó là đi phụ làm cho 1 quán caphe. Lý do là vì em cũng thích cái quán có cái dàn audio nghe phê vãi luôn, ông chủ cũng là dân Hà Nội rất dễ mến nữa. Em ko muốn nhắc nhiều gì thời gian bên này ngoài 1 số lời khuyên với những ai đang vs sẽ đi US học là: vứt bỏ cái tôi cá nhân đi, cố gắng đi làm thêm để học tiếng Anh vs rút ra những kinh nghiệm sống, quản lý rất Tây, bên cạnh đó cũng đừng yêu đứa con gái nào dù cùng quê ở bên này, nó ko bền đâu. Điều nữa là đừng có ham hố mấy cái lời mời chào thẻ ghi nợ của mấy ngân hàng hay Quỹ hỗ trợ giáo dục của Mỹ nếu ko có khả năng chi trả. Chỉ vì nó mà nhiều đứa bạn em học xong nợ chồng nợ, báo hại bố mẹ lắm, Mỹ cho tiêu sài trước trả sau hay mà đau là ở chỗ ấy.

Hai năm bên đó đi học,tiếp xúc với công việc em ngộ ra nhiều điều vs em đã có một quyết định sai lầm là tách khỏi hướng đi của đời mình. Một quyết định mà em ko hối hận nhưng nó làm em mất đi rất nhiều thứ, những thứ mà có lẽ ko còn cơ hội để làm lại nữa. Em ko muốn hối hận vì nó là chuyện đã rồi vs ko thể cứu vãn, thôi hãy xếp vào quá khứ cho qua thôi. EM chỉ buồn là vì quyết định điên rồ của mình em đánh mất đi những thứ như kỳ vọng của ba mẹ, hình ảnh mẫu mực của các em, niềm tin của những người đã giúp em được sống tốt hơn. Có lẽ nói gì cũng đã trễ, em ko muốn nhắc lại, khép nó lại với hy vọng ko ai sai lầm như em nữa, dù biết rằng có thể cách em lựa chọn sau này chưa hẳn đã tệ, đã ko kiếm được tiền vs sống khỏe như trước. Việc học được thay thế = ăn chơi, gom tiên đi du lịch vs đàn đúm, có lẽ ma nhập em hoặc vì bản lĩnh ngày đó của em quá kém cỏi :(

Thời gian xa nhau chúng em liên lạc qua internet thôi, yahoo vs skype là những thứ gắn bó mỗi đêm. Ko biêt ngày đó như thế nào nhưng chúng em vẫn sống rất lạc quan, dù em đã sai lầm vs sau đó về nước trong nỗi đau của ba mẹ, của họ hàng. Hồi đó em nó chính là người đã đứng bên cạnh em để vực em dậy. Uhm, em nó vs em đã liên lạc gắn bó như những người yêu nhau bằng tất cả tình cảm, em về lại Sài Gòn và bắt đầu cuộc sống mới, nói rõ hơn là như kiểu làm lại cuộc đời. Em cũng quyết định đoạn tuyệt với nghề nghiệp liên quan đến luật vs sống bằng cách của em.

Em hiện tại thì ok nhưng ngày đó thì không vì tư tưởng quá tệ, luôn cho rằng mình là kẻ vô dụng. Hồi đó em làm đủ thứ, các bác cũng biết ở SG này để kiếm sống ko khó nhưng cũng ko dễ nếu chúng ta chỉ có 2 bàn tay trắng. Em cũng ko có tài năng gì nổi trội ngoài việc viết lách mà thôi. Thế nên em chỉ còn cách là đi làm vs viết lách kiếm tiền, đó cũng là lúc đứa em trai của em đậu đại học ra trường vào làm trong quân đội. Ngày xưa em là niềm vui thì giờ đứa em mới là niềm tự hào của bố mẹ, em mừng cho em mình nhưng đau lòng cho tương lai của em. Rồi sẽ lấy gì để hướng đến 1 cuộc sống mới, 1 tương lai sáng sủa với nàng là những nỗi đau dày vò em mỗi đêm.

Part 7: Đứng lên từ những sai lầm....

W6yxx.jpg


Em vốn là một thằng ngang ngạnh vs bảo thủ nên mỗi khi làm gì em thường ít quan tâm đến cảm xúc của người khác. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến chuyện tình cảm của em vs nàng có những mâu thuẫn. Nàng muốn em phải đi học thêm hay ít nhất là cần trang bị 1 cái gì đó riêng để kiếm sống 1 nghề nghiệp ổn định. Còn em thì cứ vui chơi vs đó chính là nút thắt không giải quyết được, mặc dù cả hai đều rất thương nhau.

Nàng là chị cả trong gia đình có 2 chị em nhưng bố mẹ nàng thì lại có những điểm lạ, đó là cả hai đã ly thân rất lâu nhưng vẫn ở chung 1 nhà. Lần đầu nghe em cũng shock nhưng cuộc sống là thế, có những thứ nghe rất điên nhưng nó vẫn diễn ra hàng ngày, thậm chí hàng giờ. Và nàng rất có hiếu với bố mẹ mình, đương nhiên em thích con gái có hiếu, em mà thấy con gái ăn nói mất dạy hay làm gì mất dạy với bố mẹ là em ghét lắm. Nhưng có lẽ em chỉ được cái miệng vì thực chất em cũng làm bố mẹ rất buồn vì chuyện học hành, tương lai của mình. Sẽ thật khó nuốt khi 1 đứa con trai cưng học hành khá tốt, có bằng khen cấp trung ương, có điều kiện đi học nhưng lại vứt bỏ tất cả vì những cái tôi, suy nghĩ cá nhân. Em rất ghét bản thân vì em khó kiềm chế cảm xúc vs em khó hòa hợp được với những thứ mà em ko ưa. Đó là lý do có những người em gặp, em tiếp xúc nhưng ko bao giờ em muốn bắt chuyện với họ :(

Hai đứa xa nhau phương tiện liên lạc duy nhất là qua đt, email vs cứ cuối mỗi tháng em lên thăm nàng. Song hai năm nàng đi làm, công việc ổn định rồi những mối quan hệ tốt khiến co người thay đổi. Nàng vẫn thương em nhưng đã bắt đầu xuất hiện những so bì về chuyện công việc, thu nhập vs cả chuyện gia đình. Và cũng vì thế em phát hiện ra 1 chuyện cũng khá là đau đầu rằng ba mẹ nàng chính là cấp dưới của hai bác nhà em. Hoàn cảnh đó thật trớ trêu vì bác em thích nàng, song bố mẹ nàng ko ưa em với lý do nhìn em quá trẻ con, ko có sự nghiệp gì vs nàng thì có quá nhiều lựa chọn.

Đàn ông ai cũng có lòng tự trọng vs những điều đó khiến em tổn thương, rồi em có những hành động ko hay trong việc hòa hợp những mâu thuẫn. Kết quả là những cuộc gọi, tin nhắn vs những lần gặp nhau ít hơn vs cũng ko còn như ngày xưa nữa, mọi thứ thay đổi quá nhanh. Quy luật của cuộc sống vs em cho rằng đó là chuyện phải xảy ra, cuộc đời ai cũng vậy, em băt đầu có suy nghĩ chia tay từ ngày nàng đón sinh nhật thứ 25, một sinh nhật buồn.

Em bắt đầu cắt dần liên lạc, đi làm cả ngày để tìm quên, làm đủ thứ em thích vs có thể kiếm ra tiền 1 cách chính đáng. Những lúc đêm về nhìn lại mình, nhìn lại những hành động điên rồ vs nhìn vào tương lai u ám mối quan hệ của em vs nàng làm em đau đớn vô cùng. Có đôi lúc em muốn biến mất, đã có khi em có suy nghĩ tự sát, các bác có thể ko tin nhưng đó là sự thật. Nhiều khi khó khăn về đời sống kinh tế k giết người ta chết, nhưng những phút yếu lòng của đời sống tình cảm có thể dễ dàng hạ gục 1 trái tim. Cũng may suy nghĩ đó chỉ nhất thời vs em đủ tỉnh táo để hiểu rằng sống là đáng quý, sống vì gia đình, vì bố mẹ, vì các em mình.

P/S: Em rất ghét trời mưa vs ko thích đi mưa các bác ạ vì đời em gắn nhiều với mưa. Ngày xưa em vs nàng quen nhau là những kỉ niệm gắn với mưa, vui buồn có cả. Và em cũng ghét nhạc MLTR từ ngày chia tay nàng, vì nghe nhạc của nhóm này là tim em rỉ máu, nhớ về ngày xưa quá nhiều. Em cũng rất ghét nước Nhật vì nàng của em giống con gái Nhật vs vì em có 1 người bạn thân đã chết ở bên Nhật sóng thần hai năm trước, hic :(

Part 8: Chia tay là hết....

sM8ki.jpg

Ở đời người ta vẫn nói đến chuyện hợp tan, có bữa tiệc nào ko tàn vs chuyện tình cảm của em với nàng cũng như vậy. Sau những khó khăn để đến với nhau thì cũng kết thúc bằng một nỗi đau, chia ly trong nước mắt. Lần cuối cùng em gặp nàng tính đến nay đã gần ba năm rồi, thời gian trôi qua nhanh quá. Em gặp nàng vào một chiều thứ năm ở cà phê Thảo Nguyên của Thị xã Gia Nghĩa - Daknong. Một chiều mưa buồn, tâm trạng u uất tiễn biện một tình yêu nặng lòng, tình yêu khiến em mỗi lần nghĩ lại vẫn đau đáu nỗi nhớ, day dứt. Em lên thăm bác, bác nhìn em vs hiểu rằng em buồn chuyện tình cảm mà biết làm sao được. Em lên Gia Nghĩa từ thứ 3, mượn con xế của bác chạy lên Buôn Mê Thuột chơi 2 ngày với chị. Sau đó quay về và hẹn gặp nàng, lần cuối gặp nàng vs tặng một món quà nhỏ là một đôi giày. Các bác có biết vì sao khi chia tay người ta lại tặng nhau giày ko? Nếu không đợi khúc cuối đọc P/S của em sẽ hiểu hơn :(

Hai đứa nhìn nhau nỗi buồn thắm sâu đôi mắt, nhìn nàng gầy sụp người em biết nàng cũng đang rất buồn vì chuyện đã trở nên tệ như thế này. Vẫn gọi món đồ uống quen thuộc của em là trà tranh pha cam thảo, còn nàng thích cà phê đen ko đường (nàng hảo ngọt nhưng k thích caphe bỏ đường chút nào). Ngồi nhìn hoàng hôn từ trên sân thượng của tòa nhà, em cảm thấy cái gì đó đau đớn nhưng cuối cùng em vẫn nói lên tất cả cảm nhận. Nói lời chia tay, nói lên cảm xúc vs hướng đi tốt cho cả hai là nên tìm một hướng đi khác. Kết thúc em thấy nàng khóc nhưng em đã quyết, em tặng lại món quà, nói lời cuối vs quay về nhà bác, tất cả đã hết.

Tối hôm đó em đã đi lang thang trên khắp những con đường của Gia Nghĩa, đi để nhớ vs để quên đi tất cả. Thị xã GN khá nhỏ nên hầu như tất cả những con đường có rải nhựa em vs nàng đều từng đặt bước chân. Có những nơi mỗi khi nhìn thấy vấn còn đó những cái ôm nồng, những nụ hôn dịu ngọt, những cái nắm tay chặt vs nó làm em đau lắm. Ngay ở thời điểm hiện tại về lại GN dù có những thay đổi thì em cũng vẫn đau lòng, vẫn còn rất nhiều cảm xúc khó phai.

Chia tay nàng em quyết định sẽ cắt đứt liên lạc, em đã đổi số điện thoại vs tập quên tất cả bằng nửa năm đi lên chùa. Và 1 điều mà em ko thể ngờ là ở chốn tu hành, được nghe mấy thầy giảng đạo, tập sống với cái bản ngã của mình em ngộ ra nhiều điều, dần lấy lại cân bằng. Có điều vì khoảng thời gian học quên đó khiến cho trí nhớ em bây giờ rất tệ, chuyện nghe như đùa. Song trí nhớ của em hiện tại rất kém, làm gì em cũng phải note lại ko là quên mất. Em đã đi khám vs ko có gì nhưng ko tài nào em ghi nhớ tốt được, 1 căn bệnh ko thuốc chữa.

Sau khi chia tay cắt liên lạc với nàng nói thế nhưng em vẫn dõi theo cuộc sống mới của nàng thông qua người em trai. Em trai nàng rất thích vs gọi em là anh, em cũng thương nó vô cùng. Nó thường gọi điện, nhắn tin cho em về tình hình của nàng rất nhiều sau những đổ vỡ đã qua. Có lẽ quên 1 người thật khó mà đặc biệt người đó lại là mối tình đầu tiên, giờ em mới ngẫm ra nó thật đúng đắn. Em tìm quên bằng công việc, bằng những thú vui như chơi game, đi đâu đó với bạn bè, em quên đi tất cả với hy vọng thời gian sẽ làm trái tim ngủ yên đi.

P/S: Như em đã hứa thì khi yêu nhau người ta thường tặng áo với ý nghĩa che chở, đỡ đần người mình thương, hoặc tặng lắc chân để hẹn kiếp sau vẫn còn tìm thấy nhau. Song chia tay thì tặng giày với một mục đích duy nhất là "nâng gót cho người yêu theo chồng" một cách cao thượng. Em k là người cao thượng, em tự nhận nhưng em muốn rằng nàng sẽ lấy được người xứng đáng, biết yêu thương nàng. Đôi giày em tặng vẫn nhớ nguyên màu nhung đen, cỡ 39 vs có chức năng chống ra mồ hôi chân. Lý do vì sao thì ở kết thúc hồi ký mọi người sẽ hiểu!

Part 9: Ngày em theo chồng...

lhPbo.jpg


Không biết các bác sao nhưng nếu đã yêu ai đó thì chúng ta luôn có tư tưởng rằng biết đâu sau này sẽ thành đôi thành cặp như truyện cổ tích. Và em cũng thế, chia tay nàng nhưng vẫn mơ mộng 1 điều thần kỳ sẽ xảy ra. Em vẫn mơ rằng biết đâu sau này sau những thăng trầm của cuộc sống hai đứa sẽ gặp lại nhau vs có thể sống với nhau. Nhưng mơ mộng vs thực tế luôn là hai mặt đối lập đã có ai hiện thực hóa được, cuối cùng ngày em ko đợi nhất cũng đã đến, ngày em đi lấy chồng. Đó là ngày 15/08, ngày em luôn nhớ vs luôn cảm thấy hụt hẫng.

Có lẽ cuộc sống là 1 chuỗi ngày nhiều đau buồn khi mà ngày nàng đi lấy chồng em không thể nào tham dự, có lẽ vì em ko phải vì em ko được mời mà vì em ko đủ can đảm nhìn người mình từng yêu nhất mặc áo cô dâu theo chồng. Dù có bao biện như thế nào, dù sau này em có lấy ai thì chuyện em ko thể cưới được người yêu đầu tiên vẫn là một thất bại cay đắng. Đối với em đó là một ngày buồn, ngày em uống rất nhiều bia rượu rồi ngủ li bì 2 ngày trời ko biết gì, có thể ai đó sẽ nói em yếu đuối nhưng đó là cách duy nhất để tạm thời quên. Tất cả mọi thứ đã khép lại, cuộc đời của em như chết lặng, khoảng thời gian đó em rơi vào tình trạng trầm cảm vs rất tệ hại. Em mất ý chí vs thực sự rất nhu nhược, em chắc chắn nếu hiện tại mà nhìn hình ảnh đó ngày xưa thì chính em còn thấy khó chấp nhận chứ đừng nói đến bạn bè, ba mẹ hay các em.

Số phận luôn trêu ngươi con người vì người nàng lấy cũng dân Đồng Nai như em, sau này nàng cũng chuyển về sống ở Đồng Nai, quả thực ông trời rất biết trêu ngươi con người. Và em cũng muốn kết thúc cái hồi ký nho nhỏ của mình bằng bức thư em đã viết trên blog của mình về em nó, bức thư cuối cùng em viết ra mọi thứ để ko bao giờ để quá khứ dằn vặt cuộc sống hiện tại của mình nữa. Giờ đây khi viết ra những dòng này em đã bình tâm hơn, đã có thể vững bước hơn vs chắc chắn chuyện tình trường ko thể nào làm em ngã nữa. Em đặt tên nick dungdt2 để nhận thức những cái hay, cái dở của quá khứ mà sống tốt hơn cho hiện tại, phấn đấu cho tương lai sau này tốt hơn.

End: Lá thư chưa từng gởi

Thế là con đường cũ vẫn còn đó bước chân tôi đi về, chỉ có điều em đã không còn bên cạnh, em đã k còn thuộc về tôi. Đành thế thôi, quên đi cho bao nhiêu buốt giá ko còn về ngặm nhấm nỗi đau của từng đêm bước chân về con đường xưa.
Tôi và em gặp rồi yêu nhau tính đến nay cũng đã gần bảy năm trời, một khoảng thời gian k dài nhưng cũng ko ngắn. Tất cả những kỷ niêm, kỷ vật bây giờ chỉ còn là quá khứ, dĩ vãng đã nhạt nhòa. Tôi không muốn khóc, chỉ muốn nói với em hiểu rằng em vẫn là người con gái tôi yêu nhất, tôi chúc em hạnh phúc.

Có lẽ tôi hiểu em còn hơn cả chính bản thân tôi.

1-Em ko xinh nhưng duyên, em giống người Nhật, tôi thích nhìn em cười, thích đi dạo cùng nhau và đỡ lưng cho em.

2-Em thích màu xanh, màu hồng và những màu nhạt vì em nói rằng nó sẽ làm em nữ tính hơn, mỏng manh hơn.

3-Em thích ăn kẹo lolipop, ăn kẹo ngọt nhưng ghét cà phê sữa, em thích uống cà phê đen bỏ 1 chút muối, em nói có đắng và mặn chát mới nhớ hết hương vị của nó.

4-Em thích mặc áo cổ hoa tròn ko thích mặc áo cổ chữ V, em rất thích áo có thắt nơ cổ mỗi lần đi chơi với tôi và đi ăn tiệc.

5-Em bị bệnh hen suyễn nhẹ nên thường ko thích ở đâu có mùi thuốc, đó là lý do tôi bỏ thuốc lá.

6-Em bị ra mồi chân nhiều nên rất ngại diện những đôi dép hay giầy bó, giầy vải. Mỗi năm tôi lại tặng em những đôi dép, đôi giầy có chức năng làm thoáng khí gan bàn chân để em tự tin đi lại.

7-Em rất thích đi dạo, em k thích đi chơi bằng xe máy. Thế nên tôi và em đã đi qua biết bao con đường bằng những bước đi và những nơi đó tôi vẫn còn nhớ như in.

8-Tôi đã trao em nụ hôn đầu tiên ngày em tròn sinh nhật 23 tuổi. Thật sự ngày đó tôi đã hôn nhiều cô gái nhưng chỉ có em là làm tôi có cảm giác hụt hơi và chìm đắm.

9-Em thích tắm và gội đầu bằng nước các loại lá thảo dược nên tôi thích được ở bên em, em tỏa hương thơm thật tự nhiên và ấn tượng.

10-Tôi và em đã uống cà phê ở bao nhiêu quán caphe nhỉ, chắc chắn ko dưới 1000 đâu. Chúng ta đã uống cà phê ở khắp các tỉnh,thế nên bây giờ đi đến đâu tôi cũng nhìn thấy kỷ niệm tôi và em.

11-Em đã hứa gì với tôi em nhớ ko? Lời hứa của em đã ko còn được như ngày xưa nữa, em đã quên vì em muốn hay vì chữ hiếu với cha với mẹ, với họ hàng.

12-Em và tôi cùng gặp nhau, cùng học võ Karatedo để luyện thân và phòng thân. Thế nên chúng ta đã thoát được nhiều vụ chặn đường xin đểu, nhớ lại ánh mắt của thằng trấn lột ở Buôn Mê Thuột bị hai chúng ta cho bầm dập mà tôi mắt đỏ hoe rồi.

13-Em thích nghe nhạc nước ngoài, tôi cũng thế, cả hai đều mê Michael Learn To Rock,, tôi rất thích "You took my heart a way" vì ca từ hay. Thật k ngờ lời bài hát cũng đúng như cuộc tình tôi và em đã đi qua.

14-Em rất bướng bỉnh và thật nguy hiểm nếu em giận mà ko có ai bên cạnh kiềm chế. Em đã có lần giận và nhảy khỏi xe máy tôi chở, cũng may lần đó em đã k bị gì nặng nếu ko tôi ko biết sẽ sống ntn?

15-Em mặc quần size 29, áo cỡ M, em thích mặc quần tây vì em nói như thế nhìn đứng đắn và em ghét quần Jean.

16-Kể từ ngày hai đứa chính thức yêu nhau tôi đã viết nhật ký dành tặng em,em còn nhớ cuốn nhật ký với bao nhiêu vui buồn tôi viết tặng. Bây giờ đây tôi cũng sẽ viết nhật ký nhưng để chôn đi một cuộc tình buồn.

17-Dù ko đến được với nhau tôi sẽ vẫn thực hiện lời hứa nuôi em trai em ăn học nên người, lời hứa đối với tôi rất quan trọng, tôi cũng đã xem bé Bùm là em tôi rồi em à.

18-Dù ko đến được với nhau em cũng hay yên tâm Bác tôi sẽ vấn đối xử tốt với ba mẹ em, dù ba mẹ em cũng chỉ là "cấp dưới" của bác, bác có thể loại khỏi công ty bất cứ lúc nào.

19-Dù không đến được với nhau em cũng hãy yên tâm tôi sẽ k bao giờ lợi dụng quá khứ, lợi dụng những gì đã biết về em để làm khó em đâu.

20-Dù ko đến được với nhau thì xin em đừng đốt đi những kỷ vật tôi tặng em. Nếu được hãy chôn nó đi, tôi sợ lửa vì mặc dù lửa là ấm áp nhưng có ngọn lửa nào ko tàn, khi lửa tàn đi thì hơi ấm sẽ biến mất, tôi sợ cảm giác đó.

21-Dù ko đến được với nhau tôi cũng sẽ còn 3 năm nữa để thực hiện lời hứa cuối cùng với em dù em đã k thực hiện lời hứa với tôi trọn vẹn. Tôi không khờ dại mà chỉ muốn đó là khoảng thời gian để tôi quên em. Biết đâu đó tôi sẽ tìm được một tình yêu mới, trái tim tôi sẽ vui trở lại.

22-Cảm ơn em vì đã cho tôi cảm nhận được một tình yêu chân thành là như thế nào. Cảm ơn em dù tình yêu đã tan vỡ chứ ko như được như mong ước của tôi kỳ vọng.

23-Cảm ơn em đã biết giữ gìn sự trinh trắng, tôi ko bao giờ hối hận vì đã ko xâm phạm em. Nói như em nếu tôi và em đã vượt qua giới hạn thì có lẽ chúng ta sẽ khác.Nhưng tôi ko phải loại người sử dụng những yếu điểm của người khác để mà đạt được mục đích, như câu nói "Kẻ thắng chưa là kẻ mạnh, mà kẻ mạnh mới là kẻ chiến thắng".

24-Cảm ơn em đã ko mời tôi ngày em cưới, dù mọi việc về em tôi đều biết mỗi ngày. Em biết rằng tôi vẫn bên cạnh em, vẫn cố gắng lo lắng nhờ vả mấy bác hỗ trợ để em có một công việc tốt, có thu nhập và ổn định nhất có thể.

25-Cảm ơn em đã cùng tôi đi dạo những ngày mưa, có lẽ mỗi lần nhìn mưa tôi sẽ bớt chạnh lòng hơn khi biết rặng quá khứ tôi cũng có ai đó sưởi ấm trái tim mình.

26- Lúc này đây nước mắt tôi đã rơi, tôi không khóc cho tôi, k khóc cho em mà khóc cho cái đắng cay mà thế thái nhân tình, khóc cho những va vấp của tôi để tôi đánh mất em.

27-Lúc này đây tôi lại đang nghe "You took my heart a way", lần cuối tôi nghe nhạc của MLTR, tôi sẽ ko bao giờ nghe lại nó nữa. Tôi sẽ quay về với những bản nhạc cổ điển của Schubert, của Morzat, của Beethoven mà tôi yêu mến đã quên từ lâu vì em ko thích.

28-Lúc này đây tôi biết em đang cười hạnh phúc trong ngày cưới của em, em ơi em lây chồng vào đúng ngày kỷ niệm 7 năm tôi và em quen nhau, em tàn nhẫn quá.

...Khóc cho một cuộc tình đã qua...Đường mưa chỉ còn một người...Đó là tôi :((

P/S: Chuyện tình đầu đời của em kết thúc ko được như ý nhưng có lẽ cũng ko quá buồn. Ít ra em cũng đã giữ được cho người con gái đó đi lấy chồng ở tư thế cao đầu, mặc dù sẽ có nhiều bác cười chửi em ngu là "k ăn để thằng khác ăn mất", song em thấy ko hối hận chút nào. Các bác đọc vui, hãy đừng nhìn cuộc sống eo hẹp vs suy nghĩ nông cạn như em để bây giờ è cổ ra làm kiếm tiền để bù đắp lại quá khứ ngốc xít của mình. Em hiện tại cũng ko hơn ai gì cả nhưng sống được bằng đôi bàn tay,bằng trí óc của mình 1 cách tạm ổn. Đến hiện tại em cũng đã sống vui hơn, đã yêu 1 cô em ko xinh nhưng tốt bụng, hiểu vs thông cảm cho em rất nhiều, mặc dù em cũng ko có gì để mà ưu đãi thế. Em tin sau khoảng 10 năm nữa em sẽ làm được 1 điều gì đó cho mình, có riêng 1 gia đình và phải làm sao hơn người chồng mà người yêu của em lấy. Là đàn ông mà phải làm sao để đàn bà, con gái họ tiếc nuối vì ko lấy được mình chứ ko để nó khinh mình, em cũng thế.
Cảm ơn các bác ghé đọc, đừng buồn vì câu chuyện tình của em nhé, đọc giải trí thôi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

minhtuantkh

New Member
Lót dép chờ thời điểm "cao trào"! :))
Tớ nghĩ chuyện của mụ với hắn mới đáng là cao trào chứ :D, chân tay sao rồi?
Đang định chuyển CR cho detien mới nhớ ra hắn mang nick màu, hahaha...đỡ được 50 CR.
Chuyện hay nhưng đừng có làm bọn này cụt hứng như chuyện lão Sym và Hiếu Công Công nhé!
 

quoctrung

Well-Known Member
Tình củm dzất ư thơ ngây và trong sáng :-? Hóng 18+ =)) và full UnCut
 

dungdt2

New Member
Các thím thì lúc nào cũng chỉ đợi 18+ thôi nhưng đây là thời em rất trong sáng
Đang update mới :D
 

minhbaxi

Active Member
Ðề: [Hồi ký] - Tình yêu đầu tiên của tôi

thì ra nick dungdt2 là đây =))
bài viết làm mình nhớ hồi tuổi trẻ quá dungdt2 à , yêu trong sáng và thơ ngây nữa chứ
 

hoasimtim

Well-Known Member
Có nhiều chỗ sao mà giống em quá nhất là cái lí do chia tay. Hajz Em xin tặng bác 50 cR vì bài viết này:(
 
Thanks, bác viết hay quá.
- Đại học năm 2 bác mới có mtđ và mtđ kéo dài tận 5 năm, ợ. Khâm phục.
 

dungdt2

New Member
Thanks, bác viết hay quá.
- Đại học năm 2 bác mới có mtđ và mtđ kéo dài tận 5 năm, ợ. Khâm phục.
Thực ra em cũng lăng nhăng yêu đương chứ ko có ngoan hiền gì bác ạ. Chỉ là đến năm 2 ĐH em mới yêu thực sự vs sống vì tình cảm đó thôi, nhưng lại ko thành :((
 

hoasimtim

Well-Known Member
Có khi nào trước ngày theo chồng người ta lại cho bác....đầu tiên:-? Trong phim hay thế lắm:">
 

minhbaxi

Active Member
Ðề: [Hồi ký] - Tình yêu đầu tiên của tôi

Nhiều khi khó khăn về đời sống kinh tế k giết người ta chết, nhưng những phút yếu lòng của đời sống tình cảm có thể dễ dàng hạ gục 1 trái tim.
kết nhất câu này đấy
 

satan85

Well-Known Member
Ðề: [Hồi ký] - Tình yêu đầu tiên của tôi

Đã đọc hết, đọc để biết tình cảm của các bác thế nào. Chứ thật sự mình không biết tình đầu là gì.#:-S
 

dungdt2

New Member
Re: Ðề: [Hồi ký] - Tình yêu đầu tiên của tôi

Nhiều khi khó khăn về đời sống kinh tế k giết người ta chết, nhưng những phút yếu lòng của đời sống tình cảm có thể dễ dàng hạ gục 1 trái tim.
kết nhất câu này đấy
Thank bác minh ba xị đã ghé
Đã đọc hết, đọc để biết tình cảm của các bác thế nào. Chứ thật sự mình không biết tình đầu là gì.#:-S
Thời xưa yêu ngây thơ chứ đâu như bi giờ, toan tính và nhiều mưu cầu đen tối lắm bác ơi!
 
Bên trên