Những câu chuyện tâm linh của dân HD

HDVNAdmin

Ban Quản Trị
Hồi trước em duy vật biện chứng lắm, bảo ma cỏ này nọ em toàn xì. Không hiểu sao càng già đi thì lòng tin trên càng lung lay, cho đến giờ bảo tin có ma không em bảo có mới chán chứ. Bác nào có chuyện gì lạ lạ (rợn rợn càng tốt) thì kể nhé.

Em mở hàng trước, chuyện này từ hồi xưa hồi xửa. Ông nội em mất sớm, lúc mới 33 tuổi. Người nhà em bảo ông thiêng lắm, báo mộng nhiều người. Chuyện là lúc em mới 5 tuổi, lần đầu tiên về quê thăm mộ ông nội. Ông em được chôn trong nghĩa trang rộng mênh mông. Đây là khu nghĩa trang quân đội nên các ngôi mộ đều tăm tắp, cái nào cũng giống cái nào.

Em nhớ sáng tinh mơ hôm đó bà và các cô các bác cùng bố mẹ và cả em nữa ra thăm mộ. Chỉ có em là trẻ con. Khi đến nghĩa trang, bác họ em mới bảo: để thằng Việt Anh nó tìm xem có đúng mộ ông nó không. Em thì đến lúc đó là lần đầu tiên về quê, cũng là lần đầu tiên đến nghĩa trang đó. Lúc nghe bác bảo thế tự nhưng em tự tin một cách lạ lùng đi phăm phăm giữa các hàng mộ. Đến một ngôi mộ em chỉ tay dứt khoát bảo: ông nằm đây. Em thề là em chẳng suy nghĩ gì cả, cũng chẳng có thời gian mà nhìn bia mộ cứ thế mà đi và chỉ thôi, em cũng chẳng hiểu sao em lại dứt khoát như thế, cứ như vô thức vậy. Em đã chỉ chính xác.

Người nhà thấy thế sụt sịt khóc, và điều ngạc nhiên là chẳng ai ngạc nhiên về "chiến công" đó của em gì cả, cứ như là chuyện nghiễm nhiên nó phải thế. Rồi sau đó thắp hương (nhang), trời hôm đó rất lạnh, lại mưa lâm thâm. Lúc cắm hương vào bà em khấn, bảo cháu đích tôn về thăm ông ông có nhận ra không, vừa dứt lời thì hương cháy đùng đùng như đuốc vậy. Mọi người mừng bảo ông cháu nhận ra nhau rồi. Trong tiết trời ẩm và lạnh như vậy, hương bùng cháy như tẩm xăng như vậy quả là chuyện lạ.

Đêm nay rảnh rảnh em lại kể tiếp.
 

HTFan

Member
Ðề: Những câu chuyện tâm linh của dân HD

Lót dép nghe Bác Chip kể chuyện tiếp:(
 
Chuyện của em có điều gì đó khá giống bác, nhưng là về tâm linh của mẹ em ( mẹ của dân HD).
Bố em là độc đinh, ông Cụ Cố Tổ bên nội sinh được một mình Cụ Nội em, cụ Nội em sinh được có Ông Nội em, Ông Nội em sinh được duy nhất Bố em ( Khi bố em được hơn 2 tuổi thì Ông Nội em hy sinh - Pháp bắn chết), đến Bố em thì may mắn hơn vì sinh được 3 thằng AE em.
Khi lớn lên bố em chỉ nghe kể lại và được người thân hướng dẫn thăm viếng mộ Ông Nội em trong Nghĩa Trang Liệt Sĩ, đều đặn hương hoa mãi cứ thế cho đến năm em được khoảng 10 tuổi. Em vẫn nhớ Nghĩa Trang này ngày xưa và ngay cả bây giờ bia Liệt Sĩ Vô Danh còn khá nhiều.
Hôm đó gần đến ngày giỗ, một ngày lúc sáng sớm mẹ em nói: "đêm qua ông Nội về báo Mộng cho mẹ biết là lâu nay viếng nhầm mộ rồi". Bố em tuy mắng mẹ nói càn nhưng cũng hoảng vì mấy ngày gần đó cũng bỗng thấy nóng ruột khủng khiếp trong lòng không yên.
Sáng sớm hôm sau bố mẹ em đạp xe mấy chục cây số lên Ủy Ban xã gặp bên quản trang thì coi sơ đồ nghĩa trang mới lập lại không thấy tên Ông Nội em, vậy là mò mẫm đi tìm ông cụ du kích ngày xưa cùng chiến đấu và cũng là người quản trang hồi chiến tranh. Cuối cùng thì điều vừa đáng sợ nhất mà cũng là nỗi mừng tủi làm Bố Mẹ em rớt nước mắt là: Mấy chục năm trời toàn đi viếng nhầm mộ liệt sĩ khác, còn mộ thật của Ông Nội em thì quạnh hiu xơ xác có bia Vô Danh ngay phía trên mấy hàng.
Không thể tả nổi không khí gia đình em lúc đó thế nào. Càng nghĩ càng thương Ông Nội vô cùng, ngay cả bây giờ mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian lịch sử đó tâm trạng mọi người trong nhà vẫn nguyên như thế.
Có rất nhiều chuyện trùng hợp, điềm báo có liên quan đến Ông Nội em và cả rất nhiều lần khi gặp khó khăn trong cuộc sống em đã thành tâm nhớ về Ông và xin Ông phù hộ đều được toại nguyện, nhưng em chỉ kể vắn tắt một chuyện này vì có nét gì đó gần giống với chuyện của bác chủ.
Vào những ngày cuối năm này dường như ai trong chúng ta cũng thơờng nhớ về Ông Bà Tổ Tiên cũng như các Anh Hùng Liệt Sĩ đã hy sinh cho Dân Tộc.
Tâm thành kính cũng như một nén nhang xin tri ân đến những Người đã mang lại cho chúng ta cuộc sống ngày hôm nay.
 

Hai Scm

Active Member
Nhiều người giống bác Chip nha... nhiều bác đi kháng chiến từ thời Pháp, Mỹ đi qua cái chết vậy mà giờ đây tin mới lạ chứ....càng già lại càng tin
 

HDVNAdmin

Ban Quản Trị
Hồi bé tuy là ở thành phố nhưng đất rộng người thưa, nhà xen kẽ với vườn tược, mà cảnh quan cũng không nhiều bê tông như bây giờ. Hơn nữa hồi đấy làm gì đã có hỏa táng, toàn địa táng. Trong khu dân cư có vài ngôi mộ là chuyện bình thường. Em được ngủ riêng từ bé. Một mình em một căn nhà gian (nhà chứ không phải phòng nhé). Cửa sổ phòng nhìn thẳng ra rặng tre rậm rạp, hôm nào trăng sáng thì cứ gọi là lung linh một khung cảnh liêu trai. Hồi đầu cũng sợ chết khiếp đi, nhưng sợ bố hơn cả sợ ma nên không dám ý kiến ý cò gì, trùm kín chăn mặc cho trời nóng. Sau này cũng quen dần.

Kể cũng lạ, suốt tuổi thơ nghe kể bao nhiêu chuyện ma, thậm chí vài người quen cũng từng gặp những tình huống kì lạ, thế mà em chưa gặp ma lần nào. Các bác cứ tưởng tượng một mình em (khoảng lớp 3-4 gì đó) xách chai vào làng mua rượu cho bố, tầm 7-8h tối trời đen như mực (hồi đấy bao cấp làm qué gì có điện), đường nhỏ quanh co giữa những rặng tre, rồi hàng rào dâm bụt rậm rì, chưa kể phải đi qua cả những ngôi mộ nơi góc vườn... thế mà sợ ma thì ít sợ chó thì nhiều. Chó làng dữ lắm, lơ mơ nó xực cho 1 phát thì mất miếng thịt.

Em gặp ma mãi sau này, khi đã tốt nghiệp và ra đi làm. Nói gặp ma thì cũng không hẳn đúng, nhưng lâm vào tình huống có thể sánh với cảm giác vãi ra quần (may mà chưa vãi). À mà có một chuyện thế này, hồi cấp 3 em phải mổ xoang. Lúc đang mổ thì bác sĩ gây mê thấy huyết áp tăng nên cho rằng em sắp tỉnh nên bồi cho phát thuốc mê nữa. Đến lúc hồi sức em không chịu tỉnh, nhịp tim nhịp thở giảm xuống dưới mức bình thường khiến ông bác sĩ không dám về luôn, mất hơn ngày đêm túc trực. Sau vụ đánh thuốc mê quá liều em phát hiện ra 2 điều. Một là em có thể nhịn thở tới 3 phút (hồi trước cố lắm chỉ được hơn phút một tẹo). Hai là, ghê rợn lắm, em có thể cảm nhận được âm khí. Cái này hơi trừu tượng, nhưng mà thực sự em khá nhạy cảm với những nơi có bầu không khí nặng nề u ám. Thậm chí có thể cảm nhận được những gian phòng từng có người chết hay không có lợi cho sức khỏe theo phong thủy.

Thôi kể tiếp chuyện gặp ma. Lần ấy em đang công tác ở tận bên Thái. Mọi chuyện rất bình thường, em ở trong 1 khách sạn cũng bình thường. Nói chung check in xong là theo đoàn đi ăn rồi đi chơi đến muộn mới về. Lúc đặt mình xuống giường thì mệt rồi nên ngủ thiếp đi. Được một thời gian không rõ là bao lâu thì em chợt tỉnh dậy, mẹ ơi, thấy không khí trong phòng như đặc quánh lại. Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy sợ run cả lên. Em có cảm giác rất rõ ràng là có người đứng sát cửa ra vào đang nhìn mình. Mà cái nhìn đó không thiện cảm tí nào. Em không nghĩ được gì vì sự sợ hãi xâm chiếm hết tâm trí. Ngay lập tức sau đó, em cảm nhận rất rõ cái bóng đó lướt rất nhanh về phía mình và ngồi xuống ngay cạnh giường, không thể nhìn rõ khuôn mặt nhưng cảm nhận chắc chắn nó không rời ánh mắt khỏi em. Thậm chí em cảm nhận nó ngồi sát đến mức chạm cả vào đùi em. Lúc bấy giờ em khiếp lắm rồi, tự dưng ú ớ kêu "Ông nội cứu con". Mà thiêng thật, nhẩm 2-3 lần tự dưng thấy bình tĩnh lại. Một mình trong căn phòng vắng nơi xa lạ, cảm giác thật rợn. Sau đó em bật đèn sáng trưng, bật luôn TV cứ để như thế đến tận sáng.

Hôm sau em xuống tiếp tân hỏi con bé ở đó: cái phòng tao ở trước kia có sự vụ gì không. Con kia lắc đầu kêu tao mới về làm nên không biết, nhưng em quan sát thái độ nó lạ lắm, không tự nhiên chút nào. Sau vụ ấy em cũng chưa tin vào ma cỏ lắm, nghĩ rằng mình thần hồn nát thần tính thôi. Nhưng rồi sau này lại tiếp 1 vụ nữa. Từ từ em kể tiếp cho nghe.

P.S: chuyện thật 100% không thêm mắm muối nên có thể nó không ép phê như những giai thoại, tuy nhiên cảm giác cho cái lần đó thì em chẳng bao giờ quên. Có lẽ lần đó hết nước rồi chứ không em cũng tè ra quần chứ chẳng chơi. Sợ quá cơ nó lỏng hết cả ra hoặc cứng ngắc cả lại, không chịu nghe lời gì hết trơn.
 

Angus_Bert

Film critic
Ðề: Những câu chuyện tâm linh của dân HD

Ghét nhất truyện kể mà són >:p làm hóng bể cả bàng quan
 

soildsnake

Active Member
Ðề: Những câu chuyện tâm linh của dân HD

vãi cả linh hồn chú Chip ak. Cứ như the ring
 
Ðề: Những câu chuyện tâm linh của dân HD

bác Chip nhạy cảm với cõi âm sau này không khéo lại chuyển sang làm nhà ngoại cảm^:)^ em 29 mùa xuân rồi chưa đc găp ma bao giờ,không biết là cảm giác như thế nào!
 

Uchiha_Madara

Nghỉ hưu
Lúc đặt mình xuống giường thì mệt rồi nên ngủ thiếp đi. Được một thời gian không rõ là bao lâu thì em chợt tỉnh dậy, mẹ ơi, thấy không khí trong phòng như đặc quánh lại.

có khi nào lúc ấy vẫn chưa tỉnh không, e lúc chưa tỉnh cũng hay gặp, cảm giác rất thật, thật kinh hoàng :)), rồi có khi "mơ trong giấc mộng nữa", giống Inception vãi =))

dự là phòng đấy có e chân dài bị người yêu bỏ, thắt cổ tự tử chết :p

vãi cả linh hồn chú Chip ak. Cứ như the ring

sao lại gọi chú, gọi a Chip nhá, gọi chú lần nữa là bann nick đấy :)
 

digikni

Well-Known Member
Ðề: Những câu chuyện tâm linh của dân HD

cho em kê dép tổ ong hóng chuyện các bác
 

HDVNAdmin

Ban Quản Trị
Re: Ðề: Những câu chuyện tâm linh của dân HD

bác Chip nhạy cảm với cõi âm sau này không khéo lại chuyển sang làm nhà ngoại cảm^:)^ em 29 mùa xuân rồi chưa đc găp ma bao giờ,không biết là cảm giác như thế nào!

Nếu không có cái biến cố tí chết thì em cũng chẳng nghĩ là sẽ gặp ma, vì em cũng thuộc loại cứng bóng vía. Thế mà sau trận mổ tí chết đó thấy nhạy cảm hơn hẳn, cảm giác nhiều thứ khá rõ ràng. Tất nhiên là còn xa mới tới được đẳng cấp của các nhà ngoại cảm, tuy nhiên chính vì cảm nhận được chút ít nên em tin là có tồn tại thế giới tâm linh. Ai không cảm nhận được thì từ chối nó, chuyện đó cũng dễ hiểu. Con người vốn đa nghi, cứ phải thấy mới tin, mà trên đời này thực ra không phải ai cũng có thể "thấy" để mà "tin" được. Vậy nên em có phát biểu gì thì cũng là chủ quan thôi.
 

HDVNAdmin

Ban Quản Trị
" Ma từ tâm sinh ra" - Câu nói này em nghĩ ko bao giờ sai dù ở thời kỳ nào!

"Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người" và các nhà ngoại cảm cùng bề dày thành tích của hỏ là một minh chứng rất rõ ràng cho quan điểm: ma tồn tại khách quan.
 

oldfriend

Moderator
thế mà em cứ tưởng bác kể chuyện ma ri a =)), cơ mà dạo này cũng có tí tuổi, cũng kiêng và sợ nhìu lắm bác ah, nên lót dép nghe kể chuyện thôi ^^
 
Bên trên