Đàn tranh sánh với đàn cầm
Một đây một đấy đáng trăm lượng vàng
Còn đang tạc đá ghi vàng
Ngô đồng nỡ bỏ phượng hoàng ngẩn ngơ…
Ca dao
Một đây một đấy đáng trăm lượng vàng
Còn đang tạc đá ghi vàng
Ngô đồng nỡ bỏ phượng hoàng ngẩn ngơ…
Ca dao
Chiều…
Hoàng hôn…
Cơn gió thoảng…
Mây miên man trôi…
Vẫn như mọi ngày, tôi lại ngồi đây gảy từng phím đàn hờ hững. Có phải vì tôi vụng về hay tại cung đàn nhớ em mà làm nũng õng ẹo như muốn hướng về phía em. Sắc đỏ bóng chiều tịch liêu làm thắm thêm nỗi nhớ…
Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa.
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ,
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi
Em chợt đến, rồi chợt đi theo làn mây bốn phương trời. Em đã trôi xa như dòng sông chở đầy kỷ niệm…
Em ngồi sau tôi trên chiếc xe đạp gắn liền thời học sinh của em. Tôi, một thằng con trai không có tất sắt trong tay vẫn từ từ đưa vòng xe quay trong tiếng cười nói rộn ràng của em. Hành trình hai mươi cây số không quá dài cũng không quá ngắn để làm tim tôi loạn nhịp… Giờ đây, con sông nơi chúng ta hay nô đùa dường như tĩnh lặng lạ. Bến nước còn đó chiếc thuyền em nằng nặc đòi tôi đưa em sang sông… Lão thuyền phu khó tính không cho hai đứa mình ngồi chung trên con thuyền cũng già như lão… Lúc đó nếu lão đồng ý thì có lẽ tôi đã đưa hai ta xuống biển rồi…
Cồn cát bồi không đủ chia đôi dòng sông vốn không hiền hòa. Những đôi chân nặng trĩu chạy theo từng làn sóng gợn... Gương mặt em lung linh rạng rỡ như được thần sông đính những viên kim cương lấp lánh dưới ánh nắng dịu dàng… Tôi ngã, em ngã… Người ngã sau đè người ngã trước… Tôi cười lên thật to trong sự bẽn lẽn của em rồi nói: “Sóng Trường Giang sóng sau xô sóng trước…” Mình thật là vô tư phải không em? Tất cả chỉ còn trong kỷ niệm…
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai,
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai.
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối,
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời.
Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu
Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
Khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi
Thế là em đã xa tôi. Nơi đây, dòng sông, ánh nắng, cơn gió, làn mây vẫn cùng tôi gọi tên em mãi…
Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô,
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa.
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá,
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau...
Sự luân chuyển của những hồi ức…, những kỷ niệm của một thời son sắt chợt ùa về… nỗi nhớ về những điều tốt đẹp trước kia … Điệu nhạc như tự quay tròn theo bóng thời gian…
Hạ về… Nắng tắt người ơi
Trong tôi đọng lại một thời xuân vui
Dòng sông con nước vẫn trôi
Con thuyền vẫn đó em tôi xa rồi
Còn tôi riêng một góc trời
Bơ vơ nỗi nhớ một thời đã xa…
PS: Trong lúc rảnh rỗi em chỉ gõ vài dòng cho vui thôi, nên các pác đừng chém em tội nghiệp. Em không dám bình hay cảm nhận gì, chỉ là nghe bài hát hoài niệm chút thôi. Với lại em thấy dạo này box hơi kém sôi động nên em góp vui tí chút, coi như là mở đường cho các pác có những “tác phẩm để đời”