minhtuantkh
New Member
Mình có cậu nhân viên là em một người bạn học xưa cùng quê, gửi vào SG làm chỗ mình cũng được vài năm. Gọi nó là em nhưng thực ra chỉ kém mình có một tuổi và lại chưa có vợ con gì cả, mình nghĩ chắc người yêu cũng không có dù nghe nói thời còn trẻ cũng chinh chiến khắp nơi.
Nó rất ngoan, chịu khó và dễ bảo, việc nặng nhẹ gì cũng không nề hà. Duy chỉ có cái tật nghiện thuốc lá là mình ghét. Thỉnh thoảng lại còn lén hút trong phòng máy lạnh, tái xanh mặt mũi vài bận vì bị mình bắt quả tang. Có lần bực quá đã phải cảnh cáo và trừ vào tiền trách nhiệm trong lương tháng.
Cách nay mấy bữa, thấy nó có vẻ mệt mỏi và xanh xao...mình yêu cầu đi khám tổng quát ở BV "xịn" một tý, nhưng nó lại sợ tốn tiền công ty nên đi ra BV quận khám qua loa theo diện BHYT. Sáng hôm kia nghe báo cáo: " bác sĩ nói em chỉ đau khớp nhức mỏi, còn lại không sao cả", mình cáu gắt um lên bắt đi test máu toàn diện và chụp tim phổi chuyên khoa. Nó dạ dạ rồi đi khám lại.
Buổi trưa điện thoại tắt máy, rồi buổi chiều cho đến sáng hôm sau gọi chỉ thấy tút..tút. Mình chột dạ cho mấy đứa trong VP tỏa đi khắp mấy BV kiểm tra, đều không thấy. Lo quá, chỉ sợ nó bị tai nạn hoặc có chuyện gì không may...
Gọi cho thằng bạn ( anh trai nó) ngoài Hà Nội báo tình hình và chỉ còn hy vọng cuối là gọi về quê. Quả thật là nó về, chỉ gặp được bố mẹ nó qua điện thoại báo " em nó mệt về nghỉ ít ngày, khỏe rồi vào SG làm tiếp". Mình bỗng có cảm giác bất an, gọi cho thằng bạn yêu cầu về gấp đưa nó đi khám kỹ lại.
Chiều nay, trên đường lái xe từ Hóc Môn về nghe điện thoại của anh nó báo tin...nó đã đi rồi vì ung thư phổi. Bàng hoàng và sửng sốt đến mức mình mất kiểm soát xém chút nữa thì lạc tay lái gây tai nạn.
Đau quá...!!!. Cả gia đình nó đã gửi gắm nó cho mình...và cũng chính vì nó biết vậy nên ra sức làm để khỏi phụ lòng. Trời ơi, khốn nạn thay biết đâu đó nó có thể biết có bệnh nhưng đã dấu vì sợ ảnh hưởng đến công việc chung. Phải chăng nó cũng đoán được cái kết đau buồn này mà vội về quê gấp để lỡ có bề gì thì khỏi làm phiền mình và người khác...!!!
Biết ngày mai về nói gì đây với họ, khi mình hàng ngày đi làm vì mải mê theo những hợp đồng...lợi nhuận...hiệu quả công việc mà mình đã chẳng còn mấy khi quan tâm hỏi han hoặc để ý đến nó cũng như đến AE nhân viên khác.
Đã hứa cho nó và mọi người đi nghỉ mát mấy lần mà cứ tặc lưỡi hoài, rồi lại cho đi ăn nhậu..cho tiền... và cho qua.
Tối nay về phòng dọn dẹp gấp quần áo cho nó, gọi tên nó mà nước mắt mình vòng quanh. Bỗng thấy có lỗi vô cùng với nó và gia đình nó.
Lòng mình giờ đây trĩu nặng. Hết rồi, giờ có muốn làm gì nữa cũng đã muộn rồi !
Buồn và thương nó quá. Có nói gì nữa cũng bằng thừa.
Hãy thứ lỗi cho anh, em nhé. Mai anh về gặp em!
Nó rất ngoan, chịu khó và dễ bảo, việc nặng nhẹ gì cũng không nề hà. Duy chỉ có cái tật nghiện thuốc lá là mình ghét. Thỉnh thoảng lại còn lén hút trong phòng máy lạnh, tái xanh mặt mũi vài bận vì bị mình bắt quả tang. Có lần bực quá đã phải cảnh cáo và trừ vào tiền trách nhiệm trong lương tháng.
Cách nay mấy bữa, thấy nó có vẻ mệt mỏi và xanh xao...mình yêu cầu đi khám tổng quát ở BV "xịn" một tý, nhưng nó lại sợ tốn tiền công ty nên đi ra BV quận khám qua loa theo diện BHYT. Sáng hôm kia nghe báo cáo: " bác sĩ nói em chỉ đau khớp nhức mỏi, còn lại không sao cả", mình cáu gắt um lên bắt đi test máu toàn diện và chụp tim phổi chuyên khoa. Nó dạ dạ rồi đi khám lại.
Buổi trưa điện thoại tắt máy, rồi buổi chiều cho đến sáng hôm sau gọi chỉ thấy tút..tút. Mình chột dạ cho mấy đứa trong VP tỏa đi khắp mấy BV kiểm tra, đều không thấy. Lo quá, chỉ sợ nó bị tai nạn hoặc có chuyện gì không may...
Gọi cho thằng bạn ( anh trai nó) ngoài Hà Nội báo tình hình và chỉ còn hy vọng cuối là gọi về quê. Quả thật là nó về, chỉ gặp được bố mẹ nó qua điện thoại báo " em nó mệt về nghỉ ít ngày, khỏe rồi vào SG làm tiếp". Mình bỗng có cảm giác bất an, gọi cho thằng bạn yêu cầu về gấp đưa nó đi khám kỹ lại.
Chiều nay, trên đường lái xe từ Hóc Môn về nghe điện thoại của anh nó báo tin...nó đã đi rồi vì ung thư phổi. Bàng hoàng và sửng sốt đến mức mình mất kiểm soát xém chút nữa thì lạc tay lái gây tai nạn.
Đau quá...!!!. Cả gia đình nó đã gửi gắm nó cho mình...và cũng chính vì nó biết vậy nên ra sức làm để khỏi phụ lòng. Trời ơi, khốn nạn thay biết đâu đó nó có thể biết có bệnh nhưng đã dấu vì sợ ảnh hưởng đến công việc chung. Phải chăng nó cũng đoán được cái kết đau buồn này mà vội về quê gấp để lỡ có bề gì thì khỏi làm phiền mình và người khác...!!!
Biết ngày mai về nói gì đây với họ, khi mình hàng ngày đi làm vì mải mê theo những hợp đồng...lợi nhuận...hiệu quả công việc mà mình đã chẳng còn mấy khi quan tâm hỏi han hoặc để ý đến nó cũng như đến AE nhân viên khác.
Đã hứa cho nó và mọi người đi nghỉ mát mấy lần mà cứ tặc lưỡi hoài, rồi lại cho đi ăn nhậu..cho tiền... và cho qua.
Tối nay về phòng dọn dẹp gấp quần áo cho nó, gọi tên nó mà nước mắt mình vòng quanh. Bỗng thấy có lỗi vô cùng với nó và gia đình nó.
Lòng mình giờ đây trĩu nặng. Hết rồi, giờ có muốn làm gì nữa cũng đã muộn rồi !
Buồn và thương nó quá. Có nói gì nữa cũng bằng thừa.
Hãy thứ lỗi cho anh, em nhé. Mai anh về gặp em!