Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

chuot

New Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Mấy hôm nay viết tuyền bài phọt phẹt, phang nhau vớ vỉ làm mất hình tượng người chiến sĩ kách mệnh chân chính. Thêm nữa, thằng Lãng Đầu bò, đệ anh, chắc nó bỏ mẹ cái xứ này mà đi rồi nên chả có thêm bài oánh trận giả của nó nữa mà đọc, thành ra hôm nay, bình tâm lại, anh quyết định biên ra đây một bài viết tương đối nặng lòng với suy tư của một con bò trước cơn hoạn nạn của Quốc gia. (anh nặng lòng vì trưa nay anh ăn hơi nhiều cơm, các chú thông cảm)

Xin thông báo trước, thiên ký sự này anh biên dài, chú nào không có thời gian, đừng đọc, phí thời gian. Trong suốt quá trình viết, anh không rảnh để dừng lại trả nhời từng chú nên các chú đừng mất công hỏi. Biết gì thêm thì bổ xung vào, không biết thì ngồi nghe cho các cụ nói chuyện. Nhóe!

Nó có oánh mình không?

Trước hết, phải trả nhời câu hỏi là thằng Khựa nó có đánh mình không? Theo quan điểm của một con bò như anh, thì thằng Tàu nó đóe ngu dốt gì mà vác súng ống đem ra đốt ở một cái nước như nước Việt Nam này. Đóe phải nó sợ Việt Nam, đóe phải nó sợ anh giỏi võ hay sợ các chú ném gạch trăm phát trăm trúng, mà căn bản, nó không được lợi lộc gì khi đốt hàng tỷ đô la cho một trận chiến mà thằng tham chiến chẳng có mẹ gì để mất, và thằng thắng cũng chẳng lờ lãi mẹ gì.

Từ thủa cha sinh mẹ đẻ cho đến tận hôm nay, anh xin khẳng định là chả bao giờ hai quốc gia múc nhau chỉ vì một cân đường, một hộp sữa hay to hơn là một vũng nước hay một mỏ dầu. Chuyện quốc gia đại sự phải được tính toán cẩn thận và phải dựa vào phân tích giữa cái được và cái mất trên phương diện quốc gia chứ đóe phải bạn Dương Đương Liệt, đệ anh, bẩu với chú Hồ Cẩm Cuốc và thằng Tập Cận Lọ là: “Các anh cho em oánh nháp một phát, chứ không pháo thì ẩm, còn đạn thì xịt quá nửa rồi” thế là chiến tranh xảy ra đâu. Nên anh và các chú cứ yên tâm mà sống. Việc xoa má, tát yêu hay ném gạch qua bộ đàm đã có các bạn anh lo đóe đến lượt các chú!

Dưng mà, có chú lèm bèm: “anh ơi, em sợ lắm! Nhỡ sáng mai ngủ dậy bọn Khựa mồm thối, nó oánh mình thật thì ta làm sao?” Anh xin thưa, nguyên tắc chiến tranh toàn diện thì nó oánh vào buổi đêm chứ không phát động tấn công vào buổi sáng? Đợi đến sáng các chú chạy, mục tiêu di động, khó bắn bỏ mịa thành ra các chú cứ yên tâm, đang ngủ, thấy “uỳnh” một phát, là xong cả nhà rồi. Cứ yên tâm, nhóe!

Anh đùa chút cho các chú vãi đái ra chứ thực ra anh tin vào khả năng QĐND Việt Nam và ngày cách mạng toàn thắng như ông cụ dạy lắm nên vốn đang rảnh, anh và các chú cùng đi duyệt binh xem ta có gì, bạn có gì để mà liệu bề toan tính.

Trước hết,
Về không quân
Dù bốc phét và chém gió khá nhiều như , nhưng thực tế ta chỉ có 4 loại máy bay chủ lực bao gồm MiG-21

images474273_mig.jpg

Su-22,
images587667_2.jpg

Su-27SK
images676701_su_27_10.Phunutoday.vn.jpg

và Su-30MK2V

images723314_su_30Mk2.Phunutoday.vn.jpg


Trong khi đó, thằng Khựa
Tiêm kích Nanchang Q5
012.jpg

Tiêm kích kiêm đánh bom chiến lược mệnh danh “Báo bay” Xian JH-7
jh7designer.jpg

Máy bay đánh bomb Xian H6
photos_1223338137.jpg

J-10
800px-J-10a_zhas.png

Ngoài mấy em Su 27 và Su 30 giống ta, bọn nó còn có vô thiên lủng các loại đồ chơi từ đối hạm, đối không, đánh bom chiến lược khác mà anh chưa liệt kê ra.

Cái may của chúng ta là con Tàu sân bay đồng nát của nó chưa hoạt động ngon nên bọn nó chưa dư giả đến mức cho máy bay chiến đấu bay vè vè từ phương Bắc xuống. Tuy nhiên với tinh thần phê và tự phê, dù rất tự hào nhưng xem ra không quân của ta thua nó toàn diện! Do vậy, các chú trật tự để bọn anh lo xem làm sao để nếu các chú có phải huy động để ra mặt trận chiến đấu thì bọn anh cũng phải tìm ra giao thức chiến tranh làm sao để bọn nó không được chơi máy bay. Phải oánh nhau theo kiểu "anh cầm gậy, chấp mày tay không" thì mới hòng thắng lợi. Anh đương dức đầu, mai anh bốt thêm các so sánh các quân chủng khác trước khi đi vào phần kết luận cho việc “Nên làm gì để chuẩn bị cho chiến tranh”!

Chúc các chú cùng anh tìm ra lời giải đáp để cùng xây Việt Nam to đẹp hơn, giàu mạnh hơn và để ta không phải e dè trước thằng nào dám nhảy múa trong phòng khách của anh và các chú!

Thân ái!
OS
 

Dr_slums

New Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Cái Xian H6 của nó trông như bị buộc dây hay sao ý? he he
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

@all: Các bác đừng tranh bàn sâu về vấn đề chính trị trong topic này kẻo topic của em bị khóa thì uổng lắm.
@mods: Nếu có bài nào đi sâu và không phù hợp với diễn đàn các bác di rời bài đó chứ đừng khóa topic nhé.

Thanks các bác :)
 

dtvu1310

Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

@all: Các bác đừng tranh bàn sâu về vấn đề chính trị trong topic này kẻo topic của em bị khóa thì uổng lắm.
@mods: Nếu có bài nào đi sâu và không phù hợp với diễn đàn các bác di rời bài đó chứ đừng khóa topic nhé.

Thanks các bác :)

Thế này đc không bác
có 2 thằng là TQ và VN nói chuyện với nhau. thằng VN nói:
- Nước mày sạch ghê, ko thấy có mẫu kẹo cao su nào ngoài đường hết.
thằng TQ liền trả lời:

- Tại tụi tao nhai xong đem xuất qua VN làm BCS hết rùi. mà sao bên nước mày ko có kế hoạch hóa GĐ hả, ko thấy cái BCS nào vứt ngoài dường hết.

thằng VN liền trả lời:

- Ak`, tụi tao dùng xong không vứt ra đường mà đem xuất qua TQ làm kẹo cao su hết rùi
=))
 
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Thế này đc không bác
có 2 thằng là TQ và VN nói chuyện với nhau. thằng VN nói:
- Nước mày sạch ghê, ko thấy có mẫu kẹo cao su nào ngoài đường hết.
thằng TQ liền trả lời:

- Tại tụi tao nhai xong đem xuất qua VN làm BCS hết rùi. mà sao bên nước mày ko có kế hoạch hóa GĐ hả, ko thấy cái BCS nào vứt ngoài dường hết.

thằng VN liền trả lời:

- Ak`, tụi tao dùng xong không vứt ra đường mà đem xuất qua TQ làm kẹo cao su hết rùi
=))

truyện này buồn cười nhất này :))
 

Penumbra

Active Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Chú mô bợ mấy bài bên website của anh về thì đề nghị trích nguồn nha.
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

CÔNG THỨC GIẾT CHỒNG
Nguyên tác: Recette de meutre
Tác giả: C.P. Donnell, Jr
Afred Hitchcock présente
Thùy An phỏng dịch

Thanh tra Miron đứng tần ngần trước ngôi biệt thự lộng lẫy. Giàn hoa giấy trên vòm cổng bừng lên màu đỏ thắm, rực rỡ dưới ánh mặt trời. Ông đưa tay bấm chuông.
Nữ chủ nhân – bà Chalon, bốn mươi tuổi – tiếp ông trong một phòng khách sang trọng, màn voan trắng, ghế nệm lót nhung
và sàn trải thảm. Bà có một vẻ đẹp lạ lùng. Miron nghĩ ngay đến một khuôn mặt tạc đầy thạch cao với đôi mắt trong xanh như mây trời Địa Trung Hải thấp thoáng ngoài cửa sổ. Thân hình bà nẩy nở săn chắc, hứa hẹn dù cho đến tuổi sáu mươi, những đường nét quyến rũ ấy vẫn không bị thời gian bôi xóa.

Chà, ông nghĩ, điều này cũng chẳng cung cấp được gì thêm cho những dự tính của mình.
- Một ly Dubonnet nhé, thưa ông thanh tra?
Đang nhìn vào đôi môi mọng của nữ chủ nhân, Miron giật mình. Ông cố lấy giọng tự nhiên:
- Cám ơn.
Bà Chalon nâng ly uống trước, mắt nhìn ông tinh quái. Rồi bà mỉm cười, tuyên bố thẳng thừng:
- Ông đến điều tra về vụ tôi đã đầu độc mấy ông chồng cũ phải không?


Miron sững sờ, lúng túng:
- Thưa bà… tôi…
- Ngay từ lúc ông đến trình diện ở Tỉnh đường, tôi đã đoán ra điều đó.
Thanh tra Miron trấn tĩnh, lấy lại vẻ lạnh lùng nghề nghiệp:
- Thưa bà, tôi đến để yêu cầu bà cho phép khai quật thi thể các ông Charles Wesser và ông Etienne Chalon, để các chuyên gia giám định y khoa tiến hành xét nghiệm nội tạng. Thưa bà, tại sao trước đây bà lại từ chối việc ấy với hạ sĩ Luchaire của Sở Cảnh Sát địa phương?
- Luchaire thiếu tế nhị nên tôi ghét ông ta. Tôi từ chối vì thái độ cá nhân chứ không chối từ với luật pháp.
Bà Chalon lại nâng ly lên đôi môi mọng, ánh mắt tình tứ:
- Với ông, tôi có từ chối đâu nào. Thưa ông thanh tra Miron, tôi biết rõ phương pháp của các ông là tiến hành khám phá bí mật khởi đầu bằng cách hỏi lại xác chết…
Bà ngừng một tí để thích thú thấy viên thanh tra ngượng đỏ mặt, nhưng lại tảng lờ như không chú ý, tiếp tục nói rất tự nhiên:
- Và, những cuộc xét nghiệm y khoa đã hoàn tất, ông đã bối rối vì chẳng tìm thấy gì cả. Thế rồi ông đến tận đây để nắm vững về tôi: về khả năng, cá tính… biết đâu, nhờ may mắn trong cuộc đối thoại, ông có thể tìm ra những dấu hiệu phạm tội của tôi.
Bà nói một hơi, đánh trúng chính xác những mục tiêu của ông. Nếu ông không chịu thú nhận thì thật là ngốc.
- Rất đúng, thưa bà Chalon, đúng trên giấy tờ. Nhưng… khi người ta có hai ông chồng cùng chết vì rối loạn tiêu hóa dữ dội, cùng chết sau ngày cưới chưa đầy hai năm, lại cùng ở cái tuổi chưa phải là già lắm và cùng để lại toàn bộ tài sản lớn lao cho người vợ góa thừa kế… Bà hiểu chứ?
- Vâng, tôi rất hiểu.
Bà Chalon tiến lại cửa sổ. Chiếc áo cổ rộng cắt khéo ôm lấy bộ ngực tròn đầy, quyến rũ, làm mờ đi màu xanh của biển dịu dàng thăm thẳm ngoài kia.
- Thanh tra Miron, ông có thích nghe tôi xưng hết tội lỗi không?
Giọng nói của bà êm ái như vuốt ve, dỗ dành khiến Miron phải đề cao cảnh giác. Ông thầm nghĩ, người đàn bà này rất nguy hiểm, quá sức nguy hiểm....
- Nếu bà muốn như thế, thưa bà Chalon.
- Vậy thì, tôi sẽ làm ông hài lòng.

Bà Chalon không cười nữa. Qua cửa sổ mở rộng, một cơn gió tỏa vào phòng mùi hương ngào ngạt, nhưng không phải hương thơm của hoa cỏ ngoài vườn.
- Ông có biết tí gì về nghệ thuật nấu ăn không, thưa ông Miron?
- Tôi từ Paris đến, bà biết mà.
- Và còn nghệ thuật yêu đương?
- Tôi đã thưa với bà, tôi từ Paris đến.
- Vậy thì…
Sau một hơi thở sâu làm bộ ngực căng lên, bà Chalon tiếp:
- Tôi, Hortense, Eugénie Villerois –Wesser –Chalon, có thể nói với ông rằng, tôi ám sát có chủ tâm người chồng thứ nhất, ông Wesser năm mươi bảy tuổi, cũng như người chồng thứ hai, ông Chalon sáu mươi lăm tuổi.
“Bà ta điên chăng?” Miron nhủ thầm.

Tôi kết hôn với ông Wesser bởi sự ép buộc của gia đình. Chưa đầy nửa tháng, tôi đã nhận ra rằng, ông ta có đầy đủ mọi thói xấu của một kẻ làm loạn lúc về già, nghĩa là thô bỉ, phàm ăn và dâm dục như một con yêu râu xanh. Tất cả những cái ấy đã gây nên tình trạng tồi tệ cho bao tử. Điều này có ghi hết trong hồ sơ, ông đồng ý chứ?
- Thế còn ông Chalon?
- Ông ta già hơn, cũng như tôi đã lớn tuổi khi kết hôn với ông ta.
Miron hỏi giọng pha chút mỉa mai:
- Và bao tử của ông Chalon cũng ở trong tình trạng tồi tệ?
Bà Chalon thản nhiên:
- Chắc chắn là thế. Chalon ít thú tính hơn Wesson, nhưng ông ta lại tàn bạo, đối xử ác độc với trẻ con và nốc rượu mạnh như hũ chìm. Ông ta dã man đến nỗi tôi đã không ngần ngại quyết định: Chalon phải chết như Wesson đã chết.
Miron lạnh người. Một phút yên lặng trôi qua. Miron dùng giọng thật nhẹ nhàng để không làm xáo trộn giòng tư tưởng của kẻ đang thú tội:
- Bằng cách nào, thưa bà Chalon?

Bà Chalon quay lại, nở nụ cười rạng rỡ:
- Có lẽ ông biết những món ăn như Gà tây nhồi hạt dẻ, Vịt nấu ngũ sắc, Cá mú đút lò, Xúp gân nai, cua gạch…
- Kìa, bà đã làm tôi phát thèm lên đấy!
- Ông hỏi tôi giết người bằng cách gì ư? Thưa ông Miron, tôi đã phục vụ họ với thực đơn hàng trăm món, và với mỗi món, tôi thêm vào một tí…
Đột nhiên, bà ngừng nói. Bàn tay thanh tra Miron siết chặt ly Dubonnet, dồn hết nghị lực để khỏi lộ vẻ nôn nóng:
- Bà đã thêm vào… thêm vào tí gì vậy?

- Ông đặc trách vụ án này, ông có biết thân sinh của tôi là ai không?
- Ông Jean-Marie Villerois, một bậc thầy của những bậc thầy về ẩm thực.
- Đúng thế. Ba tôi đã truyền hết nghề nấu nướng cho tôi.
Miron căng thẳng, bực bội, nhưng cũng đành chấp nhận câu chuyện lông bông của người đàn bà xinh đẹp này.
- …Nhưng bà vừa bảo rằng, bà đã thêm vào mỗi món ăn một tí…
Bà Chalon quay lưng lại. Miron bỗng choáng ngợp trước bờ vai thon thả, vóc dáng cân đối, vòng eo tuyệt mỹ.
- Một tí… một tí nghệ thuật, thế thôi, không có gì khác nữa, ông thanh tra ạ. Loại người như Wesser hay Chalon làm sao mà cưỡng nổi. Một ngày ăn ba bốn bữa thịnh soạn… no đến cành hông, rồi lại nốc rượu vào. Ở tuổi ấy, ăn uống như vậy làm sao mà thọ nổi.

Bà Chalon ngưng nói. Căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng tíc tắc từ xa của chiếc đồng hồ quả lắc.
- Xin lỗi, thế còn nghệ thuật yêu đương… Chính bà đã nêu lên…
- Thưa ông thanh tra, điều này phải có sự giúp đỡ của một vài cô bạn trẻ thật hấp dẫn. Tóm lại, tôi đã giết hai đức lang quân của tôi bằng công thức ĂN NO cọng với RỮNG MỠ. Chỉ thế thôi!

Lại yên lặng. Một sự yên lặng căng thẳng, chờ đợi. Chợt thanh tra Miron đứng dậy, đột ngột đến nỗi bà Chalon quay phắt lại, mặt tái xanh.
- Chiều nay, mời bà đi với tôi đến Nice.
- Đến… Sở Cảnh Sát ư? Thưa ông thanh tra.
- Không, chúng ta sẽ đi uống champagne, nghe nhạc và khiêu vũ.
- Ơ… thưa ông…
- Hãy nghe tôi nói! Thưa bà, tôi độc thân, bốn mươi bốn tuổi, không nhiều thói xấu lắm. Tôi có dành dụm một khoảng tiền với lợi tức hàng năm không đến nỗi tệ…
Ông nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm của bà:
- … và tôi mong mỏi… được chết vì bà./.
 

dtvu1310

Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Chú mô bợ mấy bài bên website của anh về thì đề nghị trích nguồn nha.

Bác nói em àh, bác có chắc là bác sáng tác cái chuyện mô ko ????

Mod sao xoá hình của em vậy, hình cười cũng như chuyện cười thôi mà, sao lại " lạc đà" àh ko "lạc đề" :))
 

dtvu1310

Member
Ðề: Re: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Trong một lần sang thăm hữu nghị VN, bác Hổ Cầm Thú cũng muốn dò xét tình hình giáo dục của VN ra sao, có cửa bằng Trung Cẩu nước mình không và bác xin dự giờ một lớp tiểu học ở vùng quê. Thấy học sinh ở đây giờ còn học đánh vần abc thì bác tự nhủ “ối , ở nước tao lớp 1 giờ nó nói tiếng Anh như gió mà tụi bay còn mới tập đọc” Ngáp dài một tiếng bác vẫy tay ra hiệu ngưng để về, thấy thế cô giáo ức lắm mới nói.
- Nãy giờ chỉ là màn khởi động thôi ạh, bây giờ sẽ tới phần thể hiện kiến thức. Bác cố nán lại tí ạh
Bác Hổ Cầm Thú cũng đành ngao ngán ngồi lại coi tiếp. Cô giáo mời em Tí lên đại diện trả lời
- Cô giáo : Con gì càng lớn càng nhỏ?
Bác Hổ Cầm Thú hết Hổn
- Tí : Dạ con cua có càng lớn và càng nhỏ.
- Cô giáo : Cái gì trong quần em có mà cô không có?
Bác Hổ Cầm Thú xanh cả mặt.
- Tí : Dạ là 2 cái túi quần.
- Cô giáo : Ở nơi đâu lông của đàn bà quăn nhiều nhất?
Bác Hổ Cầm Thú run lên.
- Tí : Dạ ở Phi Châu.
- Cô giáo : Cái gì cô có ở giữa 2 chân của cô?
Bác Hổ Cầm Thú chết điếng người.
- Tí : Dạ là cái đầu gối.
- Cô giáo : Cái gì trong người của cô lúc nào cũng ẩm ướt?
Bác Hổ Cầm Thú há hóc mồm ra.
- Tí : Dạ là cái lưỡi.
- Cô giáo : Cái gì của cô còn nhỏ khi cô chưa có chổng và rộng lớn ra khi cô lập gia đình?
Bác Hổ Cầm Thú ra dấu không cho Tí trả lời nhưng Tí đáp ngay.
- Tí : Dạ là cái giường ngủ.
- Cô giáo : Cái gì mềm mềm nhưng khi vào tay cô một Hổi thì cứng lại?
Bác Hổ Cầm Thú không dám nhìn cô giáo.
- Tí : Dạ là dầu sơn móng tay.
- Cô giáo : Cái gì dài dài như trái chuối, cô cầm bóp một lúc nó chảy nước ra?
Bác Hổ Cầm Thú gần xỉu.
- Tí : Dạ là cây cà lem.
Bác Hổ Cầm Thú đổ mồ hôi hột ra dấu bảo cô giáo đừng hỏi nữa và nói với Tí :
- Bác cho con lên thẳng đại học bên TQ luôn vì nãy giờ bác đáp không trúng được câu nào hết !!!
( truyện này em sưu tầm lâu lắm rồi, có chế thêm đôi chút cho vui ấy mà :)) )
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( phot phet)

BÂU GIỜ CHO ĐẾN THÁNG 10?

Hải hói lại sắp lấy vợ đấy bà con ạ. Thấy bảo với anh là tháng mười tiết thu mát mẻ sẽ rước nàng về dinh. Anh đéo tin lắm, nhưng thấy nói chắc như chôn cột nên cũng bán tín bán nghi. Để chứng minh, hắn đưa anh đến chơi nhà nàng cho phải nhẽ. Xa lắm, tít mãi mạn Hồng Hà ven đê và bên sông Hồng. Ngõ dài như lòng mề lãnh tụ, lại bé con con. Vần con xê đăng hạng nhỡ mà vất vả như phu kéo pháo. Rồi cũng tới nơi. Mẹ, nhà tí hỉn, thâm nâu, mốc xì. Vết dấu của những trận lụt lội hằn ngang tường, loang ố nền gạch men thời tám hoánh.

Ấy thế mà con gái nhà ấy xinh thật. Chả có nhẽ càng những nơi thâm sâu gái lại xinh? Gặp phát, anh choáng liền, ngây ngô hỏi một câu đần độn như thiên tài, em không đăng kí dự thi hoa hậu à?. Nói thế để các bạn biết, nàng đẹp đéo để đâu cho hết. Kể cả nếu như nàng có đi thi hoa hậu thì cái vẻ đẹp kia chắc đếch gì đã bài tiết hết ra, chấp cả việc ban giám khảo có cố công tụt lột. Thế nên anh cũng dí dái vào sự gõ phiếm tán dương. Hỏng bớt hoa tay mà bàn phiếm lại nhơn nhớt nước dãi. Đéo dại...

Nhà nàng nghèo, đương nhiên. Giữa cái thủ đô bát nháo này mà gia cảnh thế thì thật áy náy. Ngoài cái xe ga thấp tẹt, to đoành mà nàng dùng đi học ( or làm) ra thì chả có gì đáng giá. À mà không, còn có một bà mẹ trung niên, chắc cũng hơn Hải hói dăm tuổi là cùng. Anh cũng chẳng để tâm lắm, mọi nhẽ. Mà tập trung ngay ngắn nhìn ngắm nàng, để xem cái nết xinh, nết đẹp đó đến đâu. Mặc mẹ cho Hải hói chích chòe ba hoa chuyện thăm hỏi, tuyền câu ngu. Chả hạn như, nhà chị đập bố nó đi xây mới rồi đôn thêm lên dăm tầng. Mẹ kiếp, ai chả biết thế, vấn đề là tiền đâu. Trong khi vế sau, đáng ra hắn phải bảo, em đứng ra lo hết. Được thế thì sự thăm hỏi kia nó thiên tài và vĩ đại nhường nào. Đèo mẹ...

Ngồi được lát thì thấy xe nhớn xe bé nháy đèn bim bim ngoài ngõ. Nàng bảo, các bạn em đến chơi. Khiếp, nhà nghèo thế mà chơi tuyền các bạn giàu. Thì mà đã sao, thế là có tội à? Đéo ai lại tư duy bã hèm thế. Vì nàng đẹp, các bạn ạ. Cái đẹp là tài sản lớn lao và quý giá nhất. Tin anh đi.

Ngồi thêm một lúc, anh thấy khó chịu. Nhá mắt bảo Hải hói chuồn hoặc rủ nàng đi phố. Chứ mà ngồi hóng lũ ếch nhái ễnh ương xịt nước hoa, đầu vuốt keo, mồm thuốc thơm kia thì khác đéo gì tra tấn. Nhưng hắn ngó lơ, ỡm ờ pha chuyện cùng đám đông đó. Giọng đàn anh, kẻ cả và bề thế lắm. Anh phắn mẹ ra ngoài, lang thang hóng gió, hóng người. Mãi mà tiếp ộp oạp vẫn chưa dứt. Ngó đồng hồ, gần hăm hai giờ đêm. Anh bắn một quả tin cho hắn, ông ở, tôi về. Vợ con cái củ cxxx.

Mỗi thế mà hắn phi ra ngay. Ngạc nhiên hơn là dắt tay nàng theo cùng, trong ánh mắt vằn vện của lũ mà nàng kêu là bạn. Mẹ tiên sư, ông này tài. Tài đến thế là cùng. Tiên sư ông Hải hói.

Bọn anh đi ăn đồ Ý ở tầng thượng một khách sạn hạng sang, bán thâu đêm suốt sáng. Vửa nhai miếng thịt bò, vửa xoay lắc ly vang đỏ mà lòng anh rộn lên một niềm thán phục khó tả. Là anh thán phục Hải hói. Chứ anh có cái đầu buồi gì mà thán mới chả phục. Chả có nhẽ lại cất lên khe khẽ, rằng anh phục anh lắm cơ, hơ hơ...Còn nàng, dịu dàng gặm nhấm những đồ ăn mà anh không biết chế biến từ gì và tên gọi ra cái làm sao. Hải hói đùi rung như mắc bệnh, phởn chí vênh vao chiêu vang ừng ực. Thường thì món rượu chè hắn xơi khác chó gì chuột chù hút nước mắm. Thế mà nay...? Cũng phải thôi. Phải anh, anh còn có thể gieo mình xuống đất cho vợi bớt đi nỗi tự hào. Và anh tin, chiến thắng thuộc về Hải hói. Chuyện cưới xin kia, ăn thua đéo gì, chỉ là vấn đề của thì gian thôi.

Ăn xong, lại xuống một tầng khác, có rẩy đít cô các bạn ạ. Mẹ, anh thì căng da bụng nên chùng ra mắt, chỉ muốn về. Cơ mà thôi, ngó nghiêng thêm tí nữa. Nên lại ngồi liu diu nốc rượu, thi thoảng đá mắt chiêu mông mấy em rực rỡ. Còn Hải hói, hắn nhẩy cùng nàng như lên đồng, hăng tiết vịt như thời trai trẻ. Nàng cũng tay trong tay, hòa trong tiếng nhạc sôi động rực rỡ sắc màu. Mùi rượu mạnh, thuốc thơm, nước hoa nữa ( và không loại trừ cả hôi nách hay hăm bẹn)..., quện cứng trong không gian u mờ, kích thích và đầy trắc trở.

2h sáng, mọi thứ rã rời. Hải hói bảo anh chạy xe để đưa nàng về. Hắn trông mệt bã. Có thể say và cũng có thể mất sức bởi những cú đít cô cực mạnh. Nàng trông vẫn còn chất ngất lắm. Trẻ khỏe có khác.

Nhưng mà bọn già có những thứ trẻ khỏe kiểu già. Đấy, như ông Hải hói bạn anh. Tưởng mệt, say mà khi ngồi bên nàng ở băng ghế sau vẫn cố ghì vai hôn chút chít. Nàng miễn cưỡng phản ứng. Anh phải bẻ gương chiếu hậu đi, để tránh thấy cái miệng xinh xinh của nàng đang bặm lại và chun lên đón quả hôn đầy mùi bã hèm cám trấu từ cái miệng cá ngão không lấy gì làm sang trọng của Hái hói.

Rồi cũng về đến nhà. Nàng vẫy tay chào e ấp. Không quên lời cảm ơn buổi đi chơi thú vị. Mẹ kiếp, con nhà tuy nghèo nhưng có giáo dục anh thích đéo chịu. Thật đấy. Chứ như bọn giàu mà có giáo dục thì nói làm buồi gì. Có phỏng?

Hải hói gieo mình nằm im thít. Trước khi lâm sàng, dặn với anh một câu, rằng chú chở anh đến nhà rồi đánh xe mà về, mai tính. Thì còn biết làm đéo gì hơn.

Mân vô lăng mà lòng buồn rười rượi. Đéo phải anh GATO ghen ăn tức ở gì đâu. Mà thấy đời nó bất công với anh quá thể.

Ui mà địt mẹ chuông điện thoại kêu. May thế, đéo phải của anh, mà là Hải hói. Anh dí dái nghe. Quẳng xuống ghế sau, Hải hói cũng không thèm cựa quậy. Cơ mà nó cứ réo mãi, hết hồi này đến hồi khác, liên tục, liên tục, liên tục...

Lại phải thò tay, cứ rung là anh tắt. Tắt rồi lại rung. Lại kêu. Đéo được rồi, giờ này mà liên hồi kỳ trận như thế chắc có sự gì đường đột hoặc chẳng lành. Nhìn số, chẳng thấy tên ai. Thôi đxxx mẹ nghe phát xem cơ sự ra sao. Nhỡ mà có làm sao cái thì lại ăn năn cả đời chứ chả bỡn.

- A lô, chị đây.
- Chị là ai ạ?
- Chị mẹ abc mới đi chơi về cùng em đấy
- Vâng, có việc gì không chị?
- Sao hôm nay lại hỏi chị vô tâm thế. Em nói chuyện được không?
- Vâng, chị cứ nói. Có việc gì quan trọng hay sao mà chị gọi giờ này.
- Không, là chị khất lại em món nợ hơn tỉ vay năm ngoái đấy.
- Ôi chị, tưởng chuyện gì. Hôm nay vui, em thẳng thắn nhé. Món nợ đấy em hủy. Đóng sổ, tất tật gốc - ngọn. Thế chị nhé.
- Ôi, em tốt quá. Đi đường cẩn thận nhé. Bé abc về nhắc mãi đấy. Rảnh lại lên chơi nhé. Chị cúp máy đây.

***

Mấy hôm sau, máy anh rung. Đầu kia giọng Hải hói " đxxx mẹ thằng Phọt Phẹt giả bố hơn tỉ đây". Hố hố, đxxx mẹ, có dái khô anh đây này.

Thôi thì từ nay đến khi xoay xỏa được cho hắn, anh cứ thắp nhang mà khấn, rằng bao giờ cho đến tháng mười.
 

tusontay

Huyền Thoại
Sơn Tinh - Thủy Tinh (Ver.2012)

Sơn Tinh – Thủy Tinh (Ver.2012)

Ngày xửa ngày xưa, Vua Hùng Vương thứ 18 có môt nàng con gái vô cùng xinh đẹp, mặt tiền thoáng, rộng chứ không hẹp, tên là Mỵ Nương sắp đến tuổi lấy chồng. Mỵ Nương da trắng như da “con gái” mịn màng như da “trẻ con” do nàng thường xuyên dùng Dove, mái tóc đen mượt thơm mùi Rejoy, thân hình rất chi là mũm mĩm, chắc do uống sữa cô gái Hà Lan hơi nhiều, hàm răng trắng bóng nhờ Con Gà Tè (Colgate), mỗi lần nàng cười tựa như trời đêm tỏa nắng. Sở thích của nàng là thích đến vũ trường, cuối tuần cưỡi con SH Việt vi vu Sì Phố, online chém gió HDVN. Thần tượng là Angela Phương Trinh, chắc vì thế mà nàng đã phát biểu: “Thà mất trinh chứ không chịu lấy chồng…. (nhầm một chút) Thà mất chồng chứ không chịu lấy Trinh”. Và cũng do ham chơi nên năm 18 tuối nàng mới tốt nghiệp… cấp 2 trường làng. Có con gái trong nhà như quả bom nổ chậm, Vua cha biết thế và cũng ngứa mắt lắm muốn tống cổ đi cho khuất mắt trông coi bèn loan truyền gần xa kén rể.
Sau bao ngày Reg Nick Face, nhấn Like, mua Sim rác gửi tin nhắn tổng đài 87xx đã có 2 nguời lọt vào vòng chung kết Euro 2012 “í quên” nhầm một tý, vòng chung kế cuộc thi kén rể.
Vua Hùng thương con, đích thân tự mình chọn rể và cho truyền gọi thí sinh mang số báo danh thứ nhất:
- Sơn Tinh đến từ đỉnh Phan Xi Păng………
Vua Hùng trông ra thấy một chàng trai râu tóc trắng xoá, thời trang Taczan, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, thân hình ăn đứt Lý Đức, làm Mỵ Nương ngồi trên xuýt xoa hoài nhấp nhỏm không yên, Sơn Tinh cưỡi chú voi con ở bản Đôn ra mắt vua Hùng xin được cưới công chúa. Vua Hùng phán:
- “Nhà người có tài năng gì nói cho ta coi”
Sơn Tinh thưa: Thần là vua của non xanh cai trị của muông thú, có thể dời non lấp bể.
Vua Hùng nghe vậy thích lắm nhớ đến bên Mỹ có hòn đảo Hawai xinh đẹp bãi biển thoai thoải cát trắng, và các người mẫu Cindy, Naomi, Claudia trong bộ đồ bikini nằm dài trên bãi biển trong ánh nắng vàng, “Đời chỉ mơ có thế mà thôi”. Vua Hùng nuốt ực nước bọt lầm bầm. Ngài phán: Ngươi có thể dời non lấp bể vậy hãy dời cho ta hòn đảo Hawai về xứ Văn Lang này cho ta coi.
Sơn Tinh nghe xong lập tức vận 12 thành công lực, chỉ ngay tay lên trời bắn Lục mạch thần kiếm, thật là kinh khủng, trời đất tối sầm, đất đai rung chuyển như động đất 8 độ Richte. Xong xuôi đâu đó, Vua Hùng thấy ôi thôi Cung điện nguy nga của mình sụt lún tan nát. Vua tức lắm thét lớn:
- Sao ngươi dám phá lâu đài của ta .
Sơn Tinh liền thưa: “Tâu bệ hạ thần đâu dám phá lâu đài của bệ hạ. Lâu Đài bệ hạ xây dựng tiêu chuẩn ISO 200... tiêu chuẩn quốc tế, làm sao vô cớ có thể đổ được. Chẳng qua khi xây dựng lâu đài các quan ăn bớt nguyên vật liệu, làm báo cáo khống, đổ bê tông cốt tre nên mới vậy!”
Vua Hùng nhìn theo ngón tay Sơn Tinh chỉ. Đuối lý Vua Hùng hỏi : Hòn đảo của ta đâu?
Sơn Tinh chỉ tay về phía biển Đông .
Một hòn đảo xinh đẹp hiện ra như trong một cơn mơ, Hùng Vương thích lắm “Thôi cung điện của ta không còn thì ta cùng tam cung lục viện ra ngoài này an hường tuổi già cũng được, chậc... đời có thế mà thôi, ta sẽ tổ chức khu du lịch và tổ chức người đẹp bikini. Nghĩ thế Hùng Vương liếc mắt về ban giám khảo và mỉm cười ra vẻ hài lòng . Chín, Chín phẩy năm, Chín phâỷ năm, mười, mười và mười. Sơn Tinh sung sướng chắc mẩm phen này cưới được công chúa Mỵ Nương xinh đẹp.
Số báo danh thứ 2 Thuỷ Tinh đến từ Biển Đông…
Thuỷ Tinh cưõi con BMW hình bạch tuộc đời mới nhất, mắt kính thời trang Gucci , quả tóc như huyền thoại bóng đá Rít Ba Lít (Ruud Gulit), ra mắt vua Hùng. Mi Nương trông Thuỷ Tinh đẹp trai như Tôm Cu (Tom Cruiser) thì mê liền. Vua Hùng hỏi: “Ngươi có tài cán gì để cưới công chúa.”
Thuỷ Tinh tâu: Thần là vua của biển cả thống lĩnh các loài thuỷ tộc, có thể hô phong hoán vũ.
Nhìn trời nắng chang chang, mùa hè oi ả, điều hoà thì không chạy, do đến ngày điện lực bảo dưỡng. Vua Hùng liền nói, “Ngươi hãy gọi mưa cho ta xem thử”.
Thuỷ Tinh nghe xong liền tung ra một phát 18 chiêu Giáng Long Thập Bát chưởng. Tức thì gió thổi mịt mù, mây đen kéo đến ùn ùn, sấm chớp đùng đùng, mưa như trút nước.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Vua Hùng ngẫm nghĩ:’ Nước ta mưa thuận gió hoà, cần thằng gọi mưa gọi gió này làm chi”. Hùng Vuơng liền hỏi “Ngươi còn tài cán gì nữa không?.”
Thuỷ Tinh tâu: “Nếu thần cưới được công chúa Mỵ Nương thì thần xin tặng bệ hạ 2 vé đi du lịch Thái Lan trọn gói cùng gia quyến”
Hùng Vương nghe thấy thích thú trong lòng khi nghĩ đến những điều kỳ thú ở Thái Lan... mà những đại thần đi công cán kể lại. Lòng háo hức Vua mỉm cười hài lòng nhìn ban giám khảo: Chín, Chín phẩy năm, Chín phâỷ năm, mười, mười và mười.......
Thấy vậy Thuỷ Tinh đứng sang một bên và sung sướng chờ đợi.
Vua Hùng cười không được bao lâu khi nhìn thấy mẹt lão tể tướng cứ nhơn nhơn nhìn mẹt mình. Trời ơi, chít rồi, hoà rồi, thế là tiêu mình rồi. Vua ôm ngực lảo đảo ngồi bệt xuống đất. Thế là bây giờ ta đã trắng tay rồi. Ôi hòn đảo với những Cindy... với bikini. Ôi Thailand giờ đã thành dĩ vãng. Trời đã sinh ra ta! Sao còn sinh ra nó!
Thì ra là Vua đã cá độ với quan Tể Tướng. Vua lấy cửa Sơn Tinh chấp Thủy Tinh - hoà cho thắng. Nếu Vua thua thì lễ vật ra mắt thuộc về quan tể tướng, vua thắng sẽ được quyền... làm “thịt” 12 cô con gái đang tuổi xinh… đẻ của quan tể tướng.
Sau một hồi vật vã, lăn lộn kêu khóc, Vua được thái giám cho uống hết nửa chai rượu XO nên đã dần hồi tỉnh. Sự đã rồi, lâu đài thì bị sập, có được hòn đảo an ủi tuổi già thì cũng mất nốt. Bây giờ chỉ còn cách đòi 2 thằng Sơn Tinh và Thủy Tinh lễ vật thật hậu may ra gỡ gạc phần nào. Sau một hồi suy nghĩ, Vua chậm chạp đứng lên: “Các khanh thấy con gái ta thế nào? Hàng họ có chỗ nào chê được không?”
Cả Sơn Tinh và Thủy Tinh dập đầu đồng thanh: Muôn tâu hoàng thượng. Hàng đẹp ạ.
Sơn Tinh: Mỵ Nương đẹp hơn tất cả... muông thú trên rừng mà thần từng nhìn thấy. Thú thật với bệ hạ chứ chẳng có hươu nai, hổ báo sư tử nào sánh được nàng. Chu choa tai nàng to như lá mít, đít nàng đẹp tự… lồng bàn. Thần có thể hy sinh cả rừng vàng làm Lâm tặc để có thể sống hạnh phúc với nàng.
Thủy Tinh: Thần xin thề mả father thằng nào nói láo chứ Mỵ Nương nhà mình là đẹp nhất quả đất. Thần sẵn sàng hy sinh cả biển bạc làm Thuỷ tặc để cưới cho được Mỵ Nương.
Vua mỉm cười hài lòng đưa mắt liếc nhìn Mỵ Nương. Đấy, cái đợt vửa rồi mà không cho nó đi mỹ viện tân trang nhan sắc, sửa lại cái mông bơm lại cái ngực thì làm sao lừa được 2 thằng này. Mà cái khoản tiền bỏ ra cho nó đi nhà thưốc gia truyền bên tận Tàu chữa hôi nách, ếch xi ma, tổ đỉa, ghẻ đốm hoa cà nghĩ cũng đáng đồng tiền bát gạo.
“Vậy thì ta nói cho các khanh biết. Muốn đem con gái ta đi thì rạng sáng ngày X trước khi xăng tăng giá, điện leo thang, đứa nào mang đến Voi 9 ngà, gà 9 cựa, ngựa 9 hồng mao tới trước thì sẽ được đón Mỵ Nương về làm vợ”.
Sau một đêm trăn trở, Sơn Tinh tỉnh dậy lúc 1h30 sáng. Lúc tại miền Nam, việc di chuyển đàn voi dữ ở Bình Thuận đang tiến hành. Sơn Tinh tức tốc đánh điện hoả tốc: “Mau chóng áp sát đàn voi bắt cóc ngay một con ra Bắc, chọn con nào 9 ngà. Mọi sự chậm trễ lúc này đều là tội ác”.
Đầu dây điện trả lời: “Không còn con nào có ngà đâu, lâm tặc nó săn hết rồi!”
Sơn Tinh: “Điện sang Trung Cẩu, liên hệ với Hồ Cầm Thú mua ngà giả cắm vào cũng được, ta đã “làm luật” rồi!”
2 giờ 59 phút 59 giây sáng, con voi 9 ngà đầu tiên đã được đóng gói và Gửi Tín Thành, nhằm hướng Ba Vì thẳng tiến. Đến 3h sáng, tiểu đội 2 trinh sát thuộc Đại đội săn trộm số 14, trung đoàn 2 báo cáo về đã bắt gọn được hai con gà chín cựa, còn ngựa chín hồng mao hiện đang nằm trong vòng kiểm soát của lực lượng kiểm lâm. Sơn Tinh lệnh cho phòng tác chiến đánh điện yêu cầu chuyển ngay một con gà về Ba Vì, con còn lại làm lông cho vào ngăn đá tính sau. Sau đó chàng tức tốc dẫn đầu trung đoàn 3, sư đoàn lâm tặc số 14 tấn công bao vây trụ sở kiểm lâm, đoàn quân tiến công với một bên là biểu ngữ băng rôn rợp trời: “Tự do cho ngựa chín hồng mao”, “Thả ngựa vào nồi, à không, thả ngựa về rừng”, một bên là dao rựa sáng loáng, súng săn súng kíp tua tủa. Chỉ trong chốc lát, tuyến phòng ngự kiểm lâm với... 3 cán bộ kiểm lâm phải rút về co cụm trong một trận địa với chu vi chỉ còn 3 mét. Sơn Tinh bồi thêm cú chót với 3 phong bì đầy màu xanh, hạ gục mấy cán bộ kiểm lâm kỳ cựu. Con ngựa 9 hồng mao đã được giải thoát và nhanh chóng được lên xe về điểm tập kích. Lúc này là 3h30p sáng, mọi việc đã hoàn tất. Sơn Tinh cho chất các con vật thu thập được lên xe nhằm hướng kinh thành tiến về. Cùng lúc đó các đơn vị tinh nhuệ nhất thuộc các tập đoàn quân lâm tặc được lệnh lên đường...
...4h sáng, bấy giờ tại đáy sông, Thuỷ Tinh vừa tỉnh sau một giấc ngủ dài. Chàng biết rằng mình ở dưới sông nước thì lấy đâu ra gà qué trong lòng thầm trách vua Hùng: "Tiên sư lão già chỉ hám s*x, lễ vật toàn trên rừng khu của thằng Sơn Tinh thì mình lại phải làm đạo tặc!Gr nhưng ta sẽ quyết lấy Mỵ Nương, hàng họ đâu ra đấy thế kia cơ mà”.
“Gà à, chuyện nhỏ” cán bộ phòng tham mưu tâu với chàng “Thần đã phái Tiểu Đoàn Bulu số 1 (Buôn lậu số 1) lên Tân Thanh chờ “hàng” từ hôm qua rồi ạ.
- Sao lại chờ hàng?
- Thưa chúa công – sĩ quan tham mưu trả lời – không có gì khó, chỉ sợ mình không liều, vua Hùng không quản lý nổi, nên buôn lậu tràn lan biên giới. Cái gì mà chả có ạ. “Cái ấy” còn có giả nữa cơ mà!
Thủy Tinh vốn ít học - vì chàng ở dưới nước 24/24 giờ. Không có giấy nào chịu được nên chàng không biết chữ - tưởng Sỹ Quan nói về con Ai Phôn của mình, bèn nhìn xuống. Quái, con Ai Phôn 5 của ta Made in Campuchia, làm sao mà giả được?
Nhưng Thủy Tinh cũng rời khỏi nỗi băn khoăn ấy vào lúc 4h35p. Tiếng hý ngoài sân đánh thức chàng khỏi thực tại.
“Hàng” về.
- Tuyệt - Thuỷ Tinh ngắm nghía gật gù - Thời buổi này thật giả lẫn lộn, cứ chơi hàng nhái cho nhanh, hơi sức đâu mà tìm đồ thật. Khéo trông còn đẹp hơn đồ thật ấy chứ.
Sau khi ký quyết định phong hàm và ban thưởng cho bọn thuộc hạ, Thuỷ Tinh chất đồ lên Canô và nhằm hướng kinh thành tiến về. Các hạm đội cướp biển số 3,4, hải đội 6 cướp biển Viking, hạm đội thuyền trưởng Cook cũng được lệnh xuất phát....
.... 6h15 phút sáng, bến cảng ngoại vi kinh thành, nơi diễn ra cuộc so tài im lặng khác thường. Cũng lúc đó, tại đất Thục, Gia Cát Lượng đang ngủ, bỗng tên tiểu đồng lay ngài dậy.
- Có gì vậy? Sao lại đánh thức ta ? – Gia Cát Lượng càu nhàu, mắt vẫn còn díp tịt.
- Bẩm đại nhân, con thấy ngài ngủ mà mồ hôi toát ra như tắm, miệng ú ớ Waterloo, Waterloo, con sợ quá phải lay ngài dậy.
- Sao, Waterloo à??? Gia Cát Lượng hoảng hốt bật dậy lao vào bàn làm việc tìm cuốn Kim từ điển, tay bấm độn xem quẻ... “Thôi xong, một trường ác đấu sẽ diễn ra, bia chảy lạc rơi, à nhầm, máu chảy đầu rơi rồi. Không biết có xảy ra trận đấu ngựa voi bọc thép như tại vòng cung Kursk không? Gió xoáy quá nên mình chẳng biết hướng nào mà bói toán nữa“ tiên sinh thở dài hướng tầm mắt về phía Nam và ra lệnh mở tần số UHF theo dõi tin tức truyền thanh trực tiếp từ kinh thành...
7h sáng đội tiên phong của Sơn Tinh đã tới điểm tập kết, họ mau chóng dựng trận địa phòng ngự sát bờ sông với hệ thống hào kỹ thuật và chướng ngại trải dài trên một chiều dài hơn 2km và chiều sâu phòng ngự hơn 100m. Xen kẽ giữa các bãi mìn lớn do đàn voi chiến thải ra là các ổ đề kháng, với sự bố trí cung tên 12,7mm, cối 82mm bắn tên bọc sắt và các chảo lớn để rán cá. Nhìn sự bố phòng, Sơn Tinh chỉ đạo chuyển một trung đoàn tinh nhuệ thuộc lực lượng Shit Storm, hay còn gọi là SS, chuẩn bị cho một cuộc tấn công hoá học nếu cần thiết. “Trong tác chiến, yếu tố bất ngờ và vượt trội về vũ khí là một điểm quyết định” chàng thao thao bất tuyệt. Nhận lệnh, tất cả binh lính trung đoàn đã ra góc khuất ẩn nấp và ăn đồ ôi thiu để sẵn sàng đau bụng đầy hơi. Lúc này hướng gió chính thổi từ phía ẩn nấp của trung đoàn ra phía bờ sông, rất thuận lợi khi họ phát tán hơi độc. Các đơn vị còn lại bố trí theo hình rẻ quạt, tạo thế chân vịt để dễ bề ứng cứu cho nhau. Sau khi xem xét kỹ càng trận địa phòng ngự, Sơn Tinh ra lệnh sắp xếp lễ vật chuẩn bị chờ nhà vua, công chúa và ban giám khảo tới để chấm điểm.
- Phong bao phong bì cho giám khảo có đủ chưa - chàng quay lại hỏi sĩ quan hậu cần.
- Dạ thưa chúa công, đã đủ, tất cả phong bì đã được kẹp khéo trong các bộ catalog.
7h30 sáng, sương mù đã tan dần. Hai khu trục hạm thuộc hạm đội thuyền trưởng Hook, đội tiên phong của Thuỷ Tinh, đã tới gần trận địa phòng ngự của Sơn Tinh. Màn hình Rađa trên chiến hạm cho thấy có những dấu hiệu đáng ngờ trên thực địa.
- Báo cáo thuyền trưởng, có vẻ đối phương đã chuẩn bị một trận địa phòng ngự để nghênh đón chúng ta - Hoa tiêu chiến hạm báo cáo.
Thuyền trưởng Hook với ống nhòm quan sát. Đoạn ông đánh điện báo cáo với Thuỷ Tinh.
- Còn chờ gì nữa thuyền trưởng, tấn công đi. - Thuỷ Tinh trả lời ngắn gọn.
Uỳnh, phát đại bác đầu tiên khai hoả. Một đám chất thải lớn thu được từ cá voi bắn trúng một ổ đề kháng gần bờ. Tiếng la hét kêu cứu vang trời. Đồng loạt lúc đó, các ổ đề kháng khai hoả. Tiếng tên bay, tiếng rít của đạn ghém, đạn súng hơi khuấy động mạnh bầu không khí. Lúc này tất cả các tàu thuộc hạm đội Hook, hải đội 6 Viking và hạm đội cướp biển Biển Đông số 9 đã áp sát bờ, vừa bắn đại bác vừa tổ chức tàu đổ bộ. Đạn cối 82 đã phá nát tới phân nửa đội tiên phong của Hook. Tuy vậy, nhóm đầu tiên đã áp sát được bờ. Tất cả thuỷ thủ tung dây quăng lên bờ rồi đu vào. Nhưng do chênh lệch độ cao, nhiều thuỷ thủ đã đập đầu xuống cát bất tỉnh nhân sự. Số còn lại vung gươm, vung móc câu và cả súng AK47, món ưa thích của cướp biển Đông, lao vào trận địa phòng ngự. Đội cướp biển vùng Caribê thuộc hạm đội 3 cũng đã lên bờ. Thuyền trưởng Hook lên đài cao trên tàu chỉ huy trận địa tấn công. Bỗng một mũi tên bay thẳng cắm vào một bên mắt của ông. Hook cắn răng rút mũi tên ra, ông quay lại hỏi giật giọng hoa tiêu:
- Ê, trên mũi tên có gì không?
- Dạ thưa, trên mũi tên có mắt của ngài, thưa thuyền trưởng - hoa tiêu trả lời
- Tuyệt - Hook đáp, đoạn ông thò tay xoa cằm rồi nói - Tinh cha huyết mẹ không nên bỏ.
Nói xong ông mò mầm đưa đầu mũi tên lên miệng cắn con mắt của mình rồi nhai nuốt sạch. Bỗng nghe tiếng trợ lý hốt hoảng kêu lên:
- Chết rồi thưa thuyền trưởng, trước kia Hạ Hầu Đôn còn hai con mắt, nuốt một vẫn còn một. Nay thuyền trưởng còn một con mà ăn nốt thì nhìn bằng gì?
- Ừ nhỉ, bỏ mẹ rồi. - thuyền trưởng Hook giật mình - Sao cậu không nhắc tôi??
Thế là thuyền trưởng đành phải rút về phía sau dưỡng thương và mời Thuỷ Tinh lên chỉ huy trực tiếp.
8h30 sáng, tại hướng chính diện, 3 trung đoàn cướp biển đánh bộ đã xuyên thủng được một tuyền phòng ngự. Các ổ đề kháng lâm tặc đã rút hết về phía sau, bỏ lại toàn bộ lâm sản và thú rừng săn bắt được ở lại trận địa. Tại một ổ đề kháng nhỏ, người ta thu được cả một vài kiểm lâm viên đang bị trói chặt bỏ lại trong hầm. Nhận thấy tình hình bất lợi, Sơn Tinh ra lệnh đưa một sư đoàn săn trộm ra án ngữ hướng chính diện, thực hiện việc bắn tỉa chặn đường tiến quân của đối phương, đồng thời điện cấp tốc cho trung đoàn SS chuẩn bị tác chiến. Bấy giờ phía Thuỷ Tinh, các đơn vị cướp biển đánh bộ đã tràn được vào một nửa trận địa, pháo hạm và tên lửa hành trình từ các hạm đội vẫn bắn dồn dập mở đường. Lúc này cả hai bên đã tung toàn bộ lực lượng vào cuộc chiến.
9h12, thấy hướng gió thuận lợi, Sơn Tinh yêu cầu trung đoàn SS khai hoả. Tất cả binh lính trung đoàn đồng loạt quay mông lại. “ Bủm, bủm,...”, tiếng phun hơi độc vang cả một góc trời, mùi hôi thối của hơi độc bốc lên nghi ngút nhằm hướng quân của Thuỷ Tinh lao tới. Hàng loạt các đơn vị của Thuỷ Tinh không được chuẩn bị trước đã gục ngã liên tục. Sơn Tinh quan sát trận địa rất lấy làm phấn khởi. Bỗng, luồng gió đang theo hướng thuận lợi bỗng biến thành gió xoáy, tung hơi độc phủ lên toàn bộ trận địa. Lúc này cả hai bên binh lính đều ôm mặt nghiêng ngả, bản thân trung đoàn SS cũng không tiên liệu được tình hình biến đổi nên tất cả đều trúng độc, một số ngã vật ra mà vẫn còn thả hơi độc lại kèm theo cả bã. Chỉ còn lại Sơn Tinh và Thuỷ Tinh, hai người có nội lực thâm hậu nhất là còn tỉnh táo. Toàn cảnh chiến trường thật là khủng khiếp, xác người la liệt khắp nơi, ở chính giữa la hai con người đối địch nhau, một tay thủ thế, tay kia khư khư giữ cống vật cưới vợ. Hai đôi mắt nhìn nhau tóe lửa
- Khá khen cho ngươi - Sơn Tinh lên tiếng - Đến sau mà lại định ăn cỗ trước sao?
- Vậy à, cống vật ta cũng có đủ như ngươi - Thuỷ Tinh đáp - Quân lực hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, vậy chỉ còn lại ta với ngươi. Xuất chiêu đi, đừng rườm lời....
“Kamêzôkô” Thuỷ Tinh hét lên, đoạn hai tay tung một luồng chưởng lực với sức công phá tương đương 50000 quả bom nguyên tử, luồng chưởng đánh trúng đập thuỷ điện Hoà bình khiến cho nước lũ tràn về với sức phá hoại khủng khiếp.....
“Ghê gớm thay ý đồ của mi, định tàn sát sao?” Sơn tinh gầm gừ, đoạn chàng bụm tay vung chưởng.... “Kôzômêka”, luồng chưởng lực kinh hồn bốc ngay dãy Himalaya đặt vào giữa dòng nước lũ chặn đứng nó lại, nước dâng đến đâu, núi cố nhoi lên đến đó...
- Khoan đã, - Thuỷ Tinh khoát tay – ngươi chơi bẩn, không được dùng núi ngoại chứ???
- Kêu ca gì nữa, ta đã nộp thuế nhập khẩu và Thuế tiêu thụ đặc biệt rồi, thời buổi hoà nhập kinh tế làm gì có chuyện ngăn cấm hàng ngoại nữa.... Thôi đánh nhau tiếp đi...
Hai bên lại lao vào quần nhau hơn ba trăm hiệp nữa mà chưa phân thắng bại... bấy giờ đã là 12h05.
Đúng lúc cả hai đói bụng định dừng tay đi ăn trưa thì ở đằng xa, một nhóm người đeo mặt nạ phòng độc ngồi trên một chiếc Mec sport đi tới. Hoá ra là Hùng Vương, Mỵ Nương và ban giám khảo...
- Dừng tay, hai tráng sĩ. Ta kêu gọi hoà bình, hợp tác cùng phát triển nào... Hội đàm ba bên về giải giáp vũ khí huỷ diệt của các vị. Ta đã sai Mỵ Nương làm vài món nhậu cường dương và một chai Gâu lây bờ để nhậu chơi với hai tráng sĩ. Hùng Vương cất tiếng - Mời hai tráng sĩ ngồi xuống nghỉ ngơi ăn uống đã, rồi xét sau... Thời nay, nên lấy đối thoại thay cho đối đầu chứ.
Đoạn ngài quát tả hữu thu dọn chiến trường, chọn chỗ gò cao thoáng mát bày biện mâm đũa đánh chén. Đôi bên chén chú chén anh đến hơn một canh giờ.
- Nào, mời Hội đồng chấm thầu quốc gia ra đánh giá cống vật. - Hùng Vương khoát tay gọi ban giám khảo.
- Dạ thưa đức vua, chúng thần đã sắn sàng - Chủ tịch ban giám khảo tâu - Mời hai bên trình hồ sơ dự thầu.
Cả Sơn Tinh và Thuỷ Tinh cũng khệ nệ bê chồng catalog và các bộ hồ sơ năng lực lên cho các vị giám khảo, lăng xăng mời họ xem các con vật, cả hai chàng không quên dấm dúi cho họ những phong bì được giấu rất khéo. Hùng Vương nhìn thấy cả, nhưng ngài chỉ vuốt râu cười thầm, tay thì xoè ngón ra hiệu cho vị chủ tịch giám khảo, ra chiều là chia tứ lục. Rồi vị chủ tịch giám khảo đứng ra phát biểu:
- Theo số tiền hai bên đã đưa, à nhầm không phải, chất lượng cống vật hai bên đã đưa, số điểm của cả hai là bằng nhau. Quyền quyết định thuộc về công chúa. Mời công chúa....
Mỵ Nương đang mải chém gió Facebook, ngón tay bấm tanh tách, nghe gọi giật mình nhìn quanh rồi ngơ ngác hỏi:
- CLGT???
Bỗng thấy Sơn Tinh nhanh nhảu chạy đến:
- Thưa công chúa - Chàng vừa nói vừa nhìn chằm chặp vào ngực Mỵ Nương nuốt nước miếng - thần xin tặng công chúa một card điện thoại có thể nhắn được tới 9 triệu tin nhắn, kể cả tin multimedia...
- Tuyệt quá, thiếp yêu chàng mất rồi – Mỵ Nương nhìn Sơn tinh, mắt long lanh...
- Hãy khoan công chúa, - Thuỷ Tinh nhảy tới - Thần cũng có một sim điện thoại của Hải vương, gọi liên tục 9 vạn ngày không tính cước....
- Ôi trời, chàng ơi, phải chăng thiếp đang mơ, không, thiếp hoàn toàn là của chàng rồi – Mỵ Nương lả lơi buông hờ áo khoác, tình tứ nhìn Thuỷ tinh....
Thấy tình thế quá khó xử, Hùng Vương đành đứng dậy nhìn quanh rồi phán:
- Ta thấy hai chàng đều tài ba, giỏi giang. Con gái ta lại ưng cả hai chàng. Vậy bỏ ai cũng phí. Chi bằng ta đề nghị hai tráng sĩ lấy chung con gái ta đi, đó cũng là cách dĩ hoà vi quý.....
Cả Sơn Tinh và Thuỷ Tinh đều vò đầu bứt tai suy tính, đoạn cả hai nhìn nhau rồi thương lượng:
- Cả ta và mi đều muốn có nàng, mà lại không xẻ đôi nàng ra được. Thôi đành chung chạ vậy. Ta sinh năm chẵn, vậy ta sẽ ở với nàng ngày chẵn, còn ngươi sinh năm lẻ, vậy người ở với nàng ngày lẻ.... Nhất trí vậy nhé....- Sơn Tinh đề nghị…
....Và thế là cả Sơn Tinh và Thuỷ Tinh cùng lấy Mỵ Nương... Họ thực hiện đúng cam kết, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có ấm ức, cho nên vào những ngày mưa nhẹ, các con đường ở Việt Nam (tên ngày nay) nước ngập như sông. Những con đường mới làm, chỉ vài ngày sau đã có đầy ổ voi ổ gà, người ta truyền miệng là do Sơn Tinh đưa voi, gà đi rước công chúa về dinh...

(Sưu tầm)
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn (phọt phẹt sưu tầm)

VÕ VẼ

Hôm đó đi học về tôi lao ngay vào buồng thầy tuyên bố, thầy ơi thầy cho tiền mai tôi đi học võ. Nhìn cái mặt tím bầm của tôi, thầy văng tục ngay: võ vẽ cái cái con củ cxx, tao đây lái xe tải đường dài chinh chiến từ nam ra bắc có cần võ vẽ gì đâu, chúng nó lôi thôi mày cứ củ đậu tương thật lực vào. Bu tôi nghe thấy thế vội vứt rổ rau lao vào khẽ khàng nhưng kiên quyết gạt ngay: Thầy mày chỉ được cái xui dại, tù tội có ngày đấy con ạ, thôi thì thích học võ thì cứ đi mà học. Mà chả phải học đâu xa, xuống cuối xóm mà xin học ông Tám xích lô, nghe đâu ông ấy võ ta võ tàu đủ cả đới. Người ta đồn ầm ngòai chợ là ông ấy nách cắp bao xi măng mà đá 2 anh bảo vệ cảng quay cu đơ..

Khà khà, ai chứ ông Tám thì tôi biết quá rõ, từ thủa bé tôi vẫn hay trèo rào vào hái trộm khế nhà ông, có hôm thấy ông cởi trần múa võ nhìn mê tít, lưng ông xăm hàng chữ xanh lè (hận đời bất hì hục). Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu hàng chữ đó có ý nghĩa gì.

Biện bao Thạt luông cùng cân chè tôi xuống nhà ông Tám. May quá ông đang loay hoay sửa cái xích lô. Liếc nhìn cân chè, nghe tôi trình bày ông gạt ngay: mày bé quá chưa học võ được đâu, vài năm nữa đến đây hả hả ( ông có thói quen hả hả vào cuối câu, bất kể là câu gì). Đến đây nhớ lời bu dặn tôi xùy ra năm nghìn (thời đó là to lắm) thì ông thay đổi thái độ ngay, thôi được rồi, tao nhìn mày căn cốt cũng khá, tối mày sang tao dạy, à dưng mà thứ 2 đừng sang tao còn bận đánh tổ tôm hả hả.....

Tối hôm sau tôi mò sang thấy ông đã sẵn sàng, ngồi trên phản vừa xỉa răng chanh chách ông vừa phán: võ này là võ tổng hợp giang hồ, võ dùng để cứu khốn phò nguy bình thiên hạ chứ không phải võ cao ba nhá như thằng Thắng sừng dạy ở đầu làng (nhân vật Thắng sừng tôi xin kể sau), do vậy mày học thì học cấm kể với bạn bè, không chúng nó kéo đến xin học là tao không chối được đâu nhớ chửa, hả hả. Thế là xong bài nhập môn, đến bài đầu tiên sư phụ dạy là sàng xê.

Bài này là sàng bên này xê bên kia, tay lên tay xuống. Nhìn tôi tập sàng xê, sư phụ tôi phán: tốt tốt sàng dẻo vào, chúng nó nhìn mày sàng dẻo chưa cần đánh đã chạy như vịt hả hả.

Thế là tôi hăng say luyện tập sàng xê. Tập đi tập lại đến mấy tháng trời, mãi mà chưa thấy thầy dạy thêm chiêu mới. Về sau bu tôi nhắc tôi mới nhớ ra là chưa đưa 5 nghìn tiền học, chà chà, có năm nghìn sư phụ tôi khoái quá, dậy ngay chiêu mới là chiêu nhất cước đoạt long nhãn. Ông cắt nghĩa: mày sàng qua sàng lại rồi bất ngờ đá ngay vào hạ bộ nó nhớ chửa, thôi tập đi hả hả. Thế rồi sàng xê long nhãn mất gần tháng nữa thì xảy ra một việc, số là hôm đó tôi lên bãi Mai Động xem phim.

Hôm nào bãi Mai Động có phim là làng tôi đi đông như hội, thanh niên í ới nhau từ chập tối, chúng nó thì chả khoái gì phim xô viết, chỉ khoái sờ soạng con nhà người ta. Cầm hai vé tôi và sư phụ hiên ngang vào bãi xem phim. Hôm đó, tôi đứng sau người yêu anh Ba quắt, chị này gầy như que củi lại cao lêu đêu.

Anh Ba quắt này nghề chính là vác thúng lên ngồi đầu cảng Phà đen, hễ có xe chở than từ cảng chạy ra là alê hấp, nhảy tót lên thùng xe đạp than rơi xuống rồi bay người xuống nhặt, người anh phơi nắng nên quắt lại, vì vậy anh có tên là Ba quắt. Vừa thấy người yêu kêu oái vì bị thằng bỏ mẹ nào véo mông, anh quay phắt lại tương ngay vào mặt tôi 1 quả trời giáng làm tôi ngã huỵch xuống đất. Nhanh như lúc trộm than, anh Ba tì ngay cái đầu gối đen sì vào họng tôi rồi đấm túi bụi. Máu mũi tôi ộc ra, sư phụ tôi thấy thế hét lên oai hùng rồi lập tức sàng xê, vừa sàng vừa thét rất căm hờn: mày buông nó raaaaaaa. Sư phụ tôi cứ sàng bên này bên kia, anh Ba quắt thì cứ mặt tôi mà thụi, mãi sau có người hô: công an, công an, Ba quắt mới buông tôi ra, thấy sư phụ tôi đang sàng xê, anh điên tiết thụi ngay một thụi vào mặt. Thế là huỵch một cái, tôi thấy sư phụ tôi nằm thẳng cẳng ngay cạnh tôi, cũng máu mồm be bét....

Sau cái vụ Mai Động, sư phụ tôi bị gãy mất một răng, lúc ấy nó không gãy ngay về sau nó mới rụng ra. Bu tôi nghe nói hai thày trò tôi đánh nhau với người ta thì tá hỏa tam tinh cấm tiệt không cho tôi sang nhà ông Tám nữa. Không võ vẽ gì sất, bu tôi tuyên bố đanh thép. Nhưng niềm đam mê võ được truyền từ những cuốn chưởng nhàu nát mà thầy tôi mang từ nam ra nó cứ cháy bỏng thôi thúc. Hơn tháng sau tôi lò dò đến nhà anh Thắng "sừng" để xin bái sư. Anh Thắng không phải dân gốc làng tôi, anh ấy lấy con gái bà cả Nhinh rồi ở rể, cái biệt danh "sừng" không phải là anh sửng sỏ gì mà do đầu anh ấy có cái cục u nó nhô lên như cái sừng, cộng với tính trăng hoa của cô vợ nên anh ấy có biệt danh Thắng sừng. Vừa bước chân vào sân nhà anh Thắng tôi đã hú hồn vì cơ man là bao tải trấu anh treo la liệt. Vào trong nhà còn kinh hãi hơn, sáng loáng trên tường là gươm đao kiếm côn đủ cả. Cái nào cũng có cái ngù đỏ ở chuôi. Vừa nhìn thấy cái ngù đỏ tôi nhớ ngay ra hôm họp chi đoàn, anh bí thư vừa hút thuốc lào vừa chửi đổng: Tiên sư bố thằng nào chơi khăm, có mấy cái bằng khen nó cắt mất bố nó tua rua, chẳng lẽ bằng khen lại phải cất đi, cất đi thì ai biết thành tích làng mình, tiên sư quân xỏ lá. Cắp cái gì không cắp, cắp cái tua rua..sư cha quân xỏ lá…..

Khà khà, nhìn mấy cái tua rua này tôi biết ngay ai là quân xỏ lá, tuy nhiên mình đến bái sư thì cũng chả nên rách chuyện. Tôi khẽ khàng xin thầy Thắng cho theo học. Thầy nheo con mắt bắt tôi quay phải, quay trái, nắn tay chân, vuốt sống lưng rồi thầy chép miệng: mày có tố chất đấy em ạ, theo được anh sẽ đào tạo mày thành võ sĩ số một làng này. Hôm nọ mấy thằng đệ anh nó kháo mày bị Ba quắt nó oánh cho lanh tanh bành phải không. Không sao, ba tháng sau mày sẽ bắt nó lậy mày.

Nghe thấy thế tôi sướng run người, chắc mẩm kì này gặp được minh sư. Vuốt tờ năm nghìn đặt lên bàn thờ giữa nhà, rồi theo thầy thắp hương vái tổ. Chả hiểu thầy khấn khứa thế nào mà cuối cùng lại nhặt tờ năm nghìn ra trả lại cho tôi và bảo, không được rồi em ơi, sư tổ không nhận lễ rồi. Bây giờ em về kiêng thịt chó, cá chép, đến rằm em sang, anh xin lại xem sư tổ có đồng ý nhận không rồi ta bàn tiếp. Biết ngay là minh sư không coi trọng tiền nong, tôi cầm tiền về rồi cương quyết kiêng kị hồi hộp chờ đến rằm.....

Đúng hôm rằm tôi lại mò sang nhà anh Thắng sừng, lần này anh có vẻ lạnh lùng. Nhìn mặt tôi, anh phán ngay, đã bảo kiêng thịt chó cơ mà, chú không kiêng thì anh chịu chết. Quái lạ, tôi kiêng khem hết mức, có xơi tí mộc tồn nào đâu. Lục kỹ lại mới nhớ ra hôm thứ bảy tuần trước bu tôi có làm món giả cày. Tôi vội phân trần ngay là không phải tôi không kiêng cữ, chẳng qua các tổ sư nhầm giữa giả cầy và thật cày .Mà thôi, cũng chả trách được vì bu tôi làm món này giống y như chó thật. Tính toán một hồi, anh Thắng bảo thế thì không sao, để anh kêu các tổ sư xem sao. Lại vuốt thẳng tờ năm nghìn, tôi chắp tay lễ xì xụp theo thầy. Sau khi gieo quẻ nghe keng một tiếng anh Thắng hớn hở quay sang bảo: ăn rồi em ơi, sư tổ chấp nhận rồi, lễ tạ, lễ tạ ngay đi. Tôi đang định lạy tiếp thì anh quay sang rít giọng: Tạ thêm năm nghìn nữaaaa, thằng ngu. Lập cập moi nốt tờ năm nghìn mà tôi đang định mua đôi dép đặt lên đĩa, tôi lại xì xup lễ vái.

Tối hôm đó sư phụ Thắng sừng dạy tôi bài đầu tiên về võ công của thần bí môn. Lớp tôi có bốn cậu choai choai, toàn là dân xóm dưới. Chúng nó học lâu nên sư phụ Thắng bắt tôi gọi chúng nó là sư huynh. Khởi đầu sư phụ đốt bó nhang to đùng rồi bắt tôi cởi quần áo ngồi xếp bằng tròn. Sau đó sư phụ tôi trợn mắt niệm chú rồi thổi phù phù. Gí bó nhang nóng bỏng vào gần chục huyệt đạo trên người tôi, sư phụ thét lên bằng tiếng tây hay tàu gì đó, nghe như người nói sảng Úm chú ra oang sang ni na bễ tổ ...Đó là khẩu quyết nhập thần, sư phụ giải thích. Niệm xong bài này sư tổ sẽ nhập vào người mày rồi truyền thụ võ công cho mày. Sau đó sư phụ bắt tôi học một bài chú để xin các tổ sư cho quyền. Bài chú này hơi dài tôi xin tóm tắt như sau

.…….NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ BÁT VƯƠNG PHẬT
NAM MÔ SƯ TỔ HỘI VẠN THIÊN GIỚI LINH
NAM MÔ SƯ PHỤ HỘI VẠN PHÁP TÔN LINH
NAM MÔ ĐẠI HÙNG LỰC CHÍ NGUYỆN ĐỘ TÂM LINH
NAM MÔ ĐẠI HÙNG CHÍ LỰC ĐỘ THỂ LINH........Độ đệ tử....tên họ tuổi....

Thần Quyền vô địch, thần cước vô song, để đệ tử phò trì chánh Đạo. Quyền tung cước phát vô kỳ. Thân mềm bụng rắn mắt nhìn hư vô… Ái chà chà, phen này thì chúng nó chết với tôi. Niệm bài chú là thần nhập vào, người đánh chả sao chứ thần đánh thì chúng nó bỏ bố. Nhìn các sư huynh lớp tôi niệm chú xong là ngã lăn ra đất, rồi lảo đảo đứng lên, người được sư tổ cho quyền thì đấm loạn xạ, người được cho cước thì đá tứ tung, người thì chắc là sư tổ ưu ái nên cho lẫn lộn tổng hợp nên chân đá tay đấm, thỉnh thoảng lại tung người lên rồi rơi huỵch xuống. Các bao trấu bay tán loạn, những tiếng thở xùy xùy như rắn. Đến lượt tôi thì sư tổ nhất định không chịu cho quyền, xin thế nào cũng cứ trơ ra. Sư phụ Thắng sừng bèn hỗ trợ bằng cả bó nhang to đùng gí thẳng vào trán. Đến đây, phần thì nóng quá, phần thì thấy anh em múa võ cũng ham nên tôi tự nhiên lộn người rồi tung chân đá vào bao trấu, mất đà, tôi ngã lăn ra, ngã thì ngã, thần nhập rồi thì phải biết là hăng tiết lắm. Lúc này, sư phụ Thắng sừng cổ vũ ác liệt: uầy xùy, uầy xùy, sư tổ cho quyền rồi, aaaaaa,,, niệm chú đi, đánh đi. Thế là tôi lại mê man đi quyền, đi như người mộng du. Mãi sau sư phụ tôi phải thét lên: xin thôi đi, xin thôi đi. Lúc đó tôi mới bừng tỉnh và kiệt sức ngã huỵch xuống.

Đêm đó tôi về nhà, người đau như dần, trán nổi mấy cái sừng, sừng nào cũng to gấp mấy lần sừng của sư phụ, nhưng bụng thì vui như mở hội. Vừa lẩm nhẩm lại bài thần chú, tôi vừa lên kế hoạch sang nhà thằng Ba quắt trả đũa, nhưng sáng hôm sau thì không sao tôi dậy được. Khắp người sờ chỗ nào cũng đau buốt. Đầu thì nóng hầm hập. Bu tôi hoảng quá tra hỏi. Tôi đành thú thật là sang nhà anh Thắng sừng tập võ nên đau. Vớ lấy cái nón, bu tôi tức tốc sang nhà anh Thắng bắt đền. Được một lúc thì anh Thắng sừng cùng hai sư huynh tôi mò sang.

Từ đầu ngõ, anh đã nói sang sảng: cô cứ yên tâm, bệnh của em nó cháu biết rồi, không phải thuốc thang gì sất. Chỉ nhoáng cái là khỏi ngay. Phần thì ngượng, phần thì đau, tôi quay mặt vào tường nằm im giả bộ ngủ. Vào đến nơi, anh bắt bu tôi đi đun nước,về phần mình, anh lôi ra trong tay nải cái chuông cùng mấy đạo bùa, và dĩ nhiên là cả bó nhang to đùng. Bày biện xong xuôi, anh thắp nhang và lầm bầm khấn vái. Lúc này hàng xóm láng giềng hiếu kỳ kéo sang xem đông nghẹt. Hai sư huynh tôi cầm mấy nén nhang múa may quay cuồng giữa nhà. Trẻ con khoái quá cười rú lên ằng ặc.

Anh Thắng sừng bắt đầu cầm nhang hút khói vào mồm rồi thổi vào mặt tôi. Vừa lĩnh một luồng hơi từ mồm anh, tôi ngồi bật dậy. Trời đất ơi, nó vừa hôi, vừa thối, vừa nồng nặc mùi viêm nha chu trộn lẫn với thuốc lào. Cái hơi này mà thổi ra đến người chết còn sống lại nói gì đến tôi. Vỗ độp một cái vào đỉnh đầu tôi, anh thổi liên tục. Lĩnh liên tiếp mấy luồng công lực nồng nặc này tôi chịu không nổi liên nôn thốc nôn tháo. Lập tức, anh vớ lấy cái chuông kê vào tai tôi gõ liên tục, rồi anh quay sang bảo với bu tôi, cô lấy nước ấm lau mặt cho em nó rồi cho nó ăn bát cháo nóng, nằm tĩnh dưỡng dăm ngày là khỏi. Ba ngày sau thì tôi khỏi thật, tuy người vẫn đau nhưng đã đi lại được. Tuần sau nữa thì tôi khỏi hẳn, lại sang nhà anh Thắng sừng luyện tiếp. Sau vụ thi triển phép thuật chữa bệnh, danh tiếng anh Thắng sừng nổi như cồn. Bọn đồng môn xúm vào hỏi han, tôi dấu nhẹm vụ viêm nha chu của sư phụ. Thêm mắm thêm muối, nào là một luồng lửa nóng bỏng truyền từ thiên linh cái chạy dọc sống lưng, rồi hội tụ ở đan điền, sau đó tống ngược ra ngoài các chất độc hại. Bọn huynh đệ đồng môn mắt tròn mắt dẹt, tắc lưỡi, trợn mắt tin sái cổ.

Luyện thêm được hai tháng thì tôi xin anh Thắng sừng cho sang nhà Ba quắt trả thù cái vụ Mai Động. Anh đang trầm ngâm suy tính thì sư nương tôi đang ngồi vào cáp đề nói chõ sang: Ba quắt hả, mày sang đánh bỏ mẹ nó đi cho tao, nó biện tao mười nghìn tiền đề mà hai tháng nay chưa trả, lại còn thách tao đi mà báo công an..Mả mẹ nó.....(một tràng chửi tục).

Nghe vợ nói thế anh Thắng điên tiết lắm quay sang bảo tôi: Công lực mày đủ đánh mười thằng như Ba quắt. Mày sang ngay nhà nó nện cho nó bỏ bố nó đi. Nghe sư phụ phán đanh thép, tôi tức tốc chui rào đi tắt qua nhà Ba quắt, ngó qua bờ tường rào thấp toen hoẻn, tôi thấy Ba quắt đang ngồi thái chuối nấu cám lợn.Nhìn con dao dính đầy nhựa chuối đen sì, tôi hơi ngại, bèn quay về nhà sư phụ xin ý kiến chỉ đạo.....

Vừa quay về, sư phụ tôi hỏi ngay: Sao, sao, nhanh thế hả, sao chửa thấy thanh động gì đã về. Tôi báo cáo ngay tình hình con dao thái chuối. Sư phụ tôi vuốt râu cười ha hả (sau vụ chữa bệnh cho tôi, sư phụ tôi để chòm râu dê cho nó tiên phong đạo cốt). Cười một hồi, sư phụ tôi nghiêm mặt: tao cho mày mượn bảo bối này, dao thái chuối chứ đồ long đao mày cũng không sợ. Vào trong nhà lục lọi hồi lâu, Sư phụ tôi mang ra hai cái bao cẳng tay bằng da bò dày cộp, vừa buộc dây cho tôi sư phụ tôi vừa dặn: Mày xin quyền từ ngoài đầu ngõ, nhập thần rồi là mày lao vào phang ngay, nhớ chửa, à, mà bài chú tránh đao nhẩm liên tục vào kẻo quên. Sư nương tôi ân cần mang cho tôi cốc rượu Liên xô to tổ bố. Vừa kê cốc rượu vào mồm tôi vừa dặn dò, em uống cốc rượu phép này đi rồi sang tẩn cho nó một trận, đánh cho nó xùy ra 10 nghìn giả chị thì thôi.

Có cốc rượu phép, người tôi nóng phừng phừng. Nhớ lại mối nhục ở sân Mai động tôi gạt phắt sư nương ra rồi tức tốc lên đường. Vừa chạy vừa niệm chú, tới đầu ngõ thì thần nhập. Đạp phăng cái cổng tre ọp ẹp tôi lao vào sân. Thằng Ba quắt đang đứng vươn vai ở sân, thấy tôi hùng hổ lao vào thì ngớ ra. Không nói không rằng, tôi lao đến túm cổ nó, thoi lấy thoi để. Thằng này cũng thuộc loại khỏe. Nó vùng ra vớ lấy con dao thái chuối vung lên bổ thẳng vào đầu tôi. Vội đưa tay ôm đầu, tôi nghe đánh chát, rồi keng một cái, con dao bay ra góc vườn. Thằng Ba quắt thấy chém tôi không sao thì hãi quá khoàng chân chạy vạt ra cổng. Không cho nó thoát, tôi vừa nhẩm chú gọi thần hành thái bảo vừa tức tốc đuổi theo. Chạy đến cây cầu bắc qua sông Kim ngưu thì thằng Ba quắt va vào lão bán kẹo kéo ngã lăn ra. Như con hổ đói vồ mồi, tôi lao vào. Miệng thét vang, thét cái gì thì tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ là tôi bê bổng thằng Ba quắt lên rồi ném thẳng nó xuống sông. Cái sông Kim ngưu đoạn chảy qua làng tôi nước chỉ ngập mắt cá chân nhưng bùn thì đến bụng. Nhìn thằng Ba quắt ngoi ngóp trong bùn tôi sướng quá quên cả đòi nó 10 nghìn cho sư nưong. Dân làng xúm đen chỉ trỏ, bàn tán. Còn tôi hể hả về bẩm sư phụ chiến tích đầu tiên.

Sau vụ đó, tên tuổi sư phụ tôi nổi lên như cồn, thằng Ba quắt thề sống thề chết với mọi người là nó chém vào người tôi túi bụi dễ đến 20 nhát dao mà tôi không sao. Không tiện đính chính, tôi cứ lờ đi coi như đó là chuyện thật. Sư phụ tôi thì khoái ra mặt. Đặc cách thăng tôi lên hai cấp đai và truyền cho ba thành công lực. Lên đai thì tôi nhận ngay, còn cái vụ truyền công lực, nhớ lại cái bộ răng viêm nha chu của sư phụ thì tôi chối đây đẩy, lấy cớ sợ anh em đồng môn ghen tị. Sư phụ tôi thấy thế khen ngay trước cả lớp: Thằng này trẻ người mà suy nghĩ sâu xa, có khi về sau tao truyền y bát cho không biết chừng.

Sau vụ Ba quắt, trai tráng trong làng đến nhà thầy Thắng sừng xin học rầm rầm, có cả thanh niên từ trên phố nghe tiếng thầy cũng đi bình bịch xuống xin bái sư. Nhà thầy đâm ra nhộn nhịp cả ngày, sư nương tất bật nấu nước bán bùa trừ tà cho dân tỉnh khác đến.

Lão Soát mù kéo nhị đám ma cạnh nhà thầy trước đây suốt ngày chửi đổng, cạnh khóe chê bai thầy, lớp này cũng thay đổi thái độ. Ân cần căng dây trông xe cho đám dân đến xin bùa chữa bệnh. Chính lão thêm mắm, thêm muối, biến thầy thành thần thành thánh làm đám dân ngoại tỉnh tin sái cổ. Làm ăn đang hồi phát đạt, đùng một cái sư phụ tôi bị gọi ra phường làm kiểm điểm. Rồi sau đó đám dân đến xin bùa cũng dần dần ít đi, tuy nhiên các lớp học thì vẫn chật sân và sư nương tôi tính chuyện làm nhà. Một hôm kéo tôi ra xó vườn, sư nương tôi thì thào: em là lớp trưởng, em nói chúng nó hay hơn anh chị, số là anh Thắng tính xây cái nhà thờ tổ cho nó đàng hoàng. Ngặt nỗi tiền nong cũng eo hẹp, mà anh Thắng thì em lạ đếch gì. Làm phúc cứu người là chính chứ có lấy tiền của chó ai đâu, mà tiên sư mấy đứa thối mồm nó điêu toa bảo anh chị buôn thần bán thánh thu tiền triệu. Bi giờ chị tính thế này, hàng ngày em chỉ đạo chúng nó đóng cho anh chị ít gạch xỉ. Học võ hay đóng gạch thì cũng khỏe người như nhau thôi. He he he.

Thế là từ hôm đó chúng tôi hì hục đóng gạch xỉ cho thầy xây nhà, hơn tháng sau, số gạch đã tạm đủ dùng, thầy bắt chúng tôi đào hố để tôi vôi rồi ngày hôm sau động thổ. Lễ động thổ diễn ra hoành tráng lắm, gà, rượu, chân giò luộc môn sinh mang đến rõ nhiều làm các bác thợ xây mà thầy lôi từ quê lên ai cũng say tít. Sau một hồi tán dương, các bác thợ đề nghị thầy Thắng sừng biểu diễn. Có chén rượu tây tây thầy nhẩy phắt ra sân. Rũ cái đầu cho xõa xượi tóc xuống mặt, thầy lâm râm khấn vái rồi bất thình lình, thầy lao thẳng đầu vào kiêu gạch xỉ. Kiêu gạch đổ tung tóe. Môn sinh vỗ tay rầm rầm làm lão Soát mù cũng phải nghển cổ sang hỏi: diễn văn công ở đâu đới. Bài quyền thầy đi mỗi lúc 1 dẻo, thầy bay người lên, ngã huỵch xuống, lộn mấy vòng dưới đất, rồi lại bay lên. Người thầy uốn lượn lảo đảo như như lên đồng. Nhằm vào cây chuối duy nhất còn sót lại góc vườn thầy bay lên tống thẳng hai chân vào làm nó gãy rụp. Chúng tôi chưa kịp vỗ tay thì nghe thầy thét lên một tiếng kinh hoàng. Cả người thầy một nửa đã rơi tọt xuống hố vôi vừa tôi hôm qua...

Sau khi nghe tiếng thét kinh hoàng của sư phụ, đám môn sinh chúng tôi ớ người ra, rồi có ai đó kêu thất thanh: chết rồi hố vôi, thì chúng tôi bừng tỉnh lao ra góc vườn. Sư phụ Thắng sừng lúc này đã ngất xỉu, được sự trợ giúp của mấy bác thợ xây, chúng tôi lôi thầy lên bờ giếng rồi múc nước giội sạch vôi. Cắt ống quần của thầy ra, nhìn thấy xương ống chân thầy trắng hếu, sư nương tôi ngã lăn ra ú ớ rồi ngất xỉu. Đám sư huynh bắt đầu thắp hương để niệm chú hoàn hồn, chưa kịp niệm thì thầy đã tỉnh, chúng tôi mừng quá xúm vào. Sư huynh tôi liền đề nghị cả lớp đồng thanh niệm chú kháng hỏa. Chú này niệm vào than hồng còn bước qua được sá gì cái hố vôi.

Mấp máy môi, thầy thều thào gọi tôi, ghé sát tai, tôi nghe thầy nói, hỏa...hỏa...hỏa..cái mả, cái mả...mẹ chúng mày. Đưa tao..... đi bệnh viện. Ba chân bốn cẳng chạy đến gọi ông Tám xích lô. Chúng tôi đưa sư phụ tôi lên viện bỏng 103. Ngồi trên xích lô phủ cái chăn chiên, sư phụ Thắng sừng lại ngất xỉu...

Gần năm sau thì thầy ra viện với hai chân được tháo khớp đến háng. Dân làng đồn đại, không có võ công thâm hậu chắc thầy toi mạng. Lớp học trò chúng tôi tự động giải tán. Sư nương chán đời bỏ lên Lạng sơn buôn hàng Trung quốc rồi lấy chồng luôn trên đó không về nữa. Lão Tám xích lô bảo tôi: Thầy mày chín cả hồng xiêm rồi, vợ nó không bỏ đi mới là lạ.

Bà cả Nhinh đuổi sư phụ tôi ra khỏi nhà. Sư phụ tôi được lão Soát mù đón về nuôi rồi dạy cho nghề bát âm. Về sau sư phụ tôi theo nhóm Tuấn nghiện đi đòi nợ thuê cũng kiếm khá. Nhà nào nợ chây ỳ là chúng nó vác sư phụ tôi đến đặt giữa nhà. Nhìn ông cụt mặt xanh như tàu lá, tóc tai rũ rượi ngồi lù lù giữa nhà, gia chủ keo cố đến mấy cũng hết hồn vì sợ lão đột tử thì lôi thôi to. Thế là vội vàng vay mượn trả nợ khẩn cấp...

Mấy năm sau thì sư phụ tôi đổ bệnh nặng do rượu nhiều quá. Đẫn ấy tôi hay mang cháo lên viện cho thầy. Trước khi chết thầy bảo tôi rằng: mày dặn chúng nó là cái võ tao dạy ấy phải quên hết đi. Cấm tiệt chúng nó không cho luyện tập gì nữa. Cái võ này kiêng khiêm mà sơ suất, nhẹ là toi mạng ngay, nặng là sống dở chết dở. Mày nhớ chửa?....

Thế là từ đó tôi đâm ra người không có võ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tuanvpc

Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Òi, sao cái này giống bên Phọt phẹt thế, không lẽ Dragonlee là...?
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Òi, sao cái này giống bên Phọt phẹt thế, không lẽ Dragonlee là...?

Phọt phẹt đây

c779e45931cb030e13f4ae0bd0280407_49471329.img3010.jpg


Trông ngon hơn em, mặc dù cùng họ Lý, cùng tuổi, cùng để râu, cùng pụng pự. Nhưng hắn giỏi hơn em rất nhiều :D
 

greendreamk2e

New Member
ĐIỀU HỌC TỪ CUỘC SỐNG
Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể lảm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ....

Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chínn bản thân mình ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...

Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời ....
Đừng Bao Giờ Ngừng Mơ Ước !!

-Đừng bao giờ miễn cưỡng việc bộc lộ tình cảm khi bạn đang vui, hãy để nó thể hiện một cách tự nhiên. Còn khi bạn đang ở trong một tâm trạng xấu, hãy đối mặt với nó.
- Đừng bao giờ sợ cố gắng làm cho mọi thứ tốt hơn, bạn sẽ ngạc nhiên với kết quả mà bạn đạt được.
- Đừng để cân nặng của cả thế giới đè lên đôi vai nhỏ bé của bạn.
- Đừng cảm thấy sợ tương lai, hãy cố gắng đối mặt với mọi thứ trước mắt.
- Đừng bao giờ cảm thấy tôi lỗi với quá khứ, hãy rút kinh nghiệm từ những lỗi lầm đó.
- Đừng nghĩ rằng bạn cô đơn, bởi luôn có ai đó đang đưa tay cho bạn nắm.
- Đừng bao giờ để cơ hội vuột qua khỏi tầm tay, có thể chẳng còn cơ hội nào tốt hơn đến với bạn.
- Đừng bao giờ chần chừ thực hiện những sở thích của bạn.
- Đừng bao giờ sợ việc cho đi khi bạn vẫn còn thứ để cho.
- Đừng quên rằng bạn có thể biến mọi ước mơ thành sự thật. Điều đó không khó như bạn tưởng đâu.
Bạn sẽ làm đượctất cả nếu như bạn cố gắng. Vì vậy, đừng bao giờ ngừng yêu thương, ngừng tin tưởng, và đừng bao giờ ngừng mơ ước.
Hãy Đưa Ra Một Luật Định Cho Riêng Mình

1. Hãy tự hào về mình
Niềm tự hào về bản thân chính là con đường đưa bạn bươc tới đỉnh cao của cuộc sống.Trong cuộc sống có vô số những điều có thể đưa bạn tới con đường đó. Trước tiên bạn nên tự hào với trình độ, với công việc và tất cả những gì mà bạn đã đạt được. Bước tiếp tới bạn hãy cho mình được tự hào với những người thân và mái ấm của mình. Cũng như câu „quê hương là chùm khế ngọt...” và nó cũng chính là niềm tự hào của bạn. Nếu như lạc quan hơn một chút bạn sẽ thấy tất cả những gì chung quanh đều có thể khiến bạ thấy vui sướng và tự hào.. Bạn hãy thật dũng cảm để bước đi, bạn chính là bạn không có gì để mặc cảm khi kém hơn người khác. Hãy giúp đỡ những người chung quanh, và chính bản thân mình. Hãy cùng giúp đỡ nhau tiến lên và sống với niềm tự hào về bản thân mình.

2. Hãy tự quyết định cho mình
Bạn không nên trần chừ với một quyết định nào hết. Hãy cẩn thận nhìn lại một lần nữa, nếu như vẫn thấy không sai. Bạn hãy cho bản thân một lần cơ hội biết tự quyết định cho chính mình. Hãy nắm trong tay số phận của chính mình. Bắt đầu từ những việc đơn giản như: nếu muốn liên lạc với ai đó thay vì ngồi viết thư hãy gửi mail hoặc sms. Nếu muốn có một thân hình thon thả mà bạn không thể tập qua 1h hãy chỉ bắt đầu từ 40 phút mà thôi .Sự khởi đầu bao giờ cũng rất khó, thế nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc vì lý do ,tôi làm không được hòan hảo”. Trên đời này đâu có gì được gọi là mỹ mãn. Chẳng hạn như nếu bạn muốn làm việc thiện hãy bắt đầu ném những đồng xu lẻ cho những người nghèo. Nếu bạn muốn con cái học giỏi hơn hãy kèm chúng 15 phút mỗi ngày. Hãy thường xuyên làm những việc mà bạn muốn, nhưng không cần phải miễn cưỡng sức mình. Bạn chỉ cần bắt đầu và cố gắng cho bước tiến ngày một xa hơn. Thành công không phải một sớm, một chiều nhưng nếu đã là nguyện vọng hãy để nó có được hy vọng thành công.

3.Hãy sống như một dũng sỹ

Một dũng sỹ thường rất mạnh dạn, hòa đồng, quyết tâm, sự chịu đựng và lòng cầu tiến. Tất nhiên trong những bản lĩnh ấy cũng không thể thiếu sự tự tin, cảm thông và bình tĩnh. Người ấy luôn tiến vể phía trước, trong khi có những người thà rằng lẩn trốn ở đằng sau. Dũng sỹ luôn hiện diện tại mặt trận, nhưng cũng có cuộc sống thường ngày của mình.Hãy cố bình tĩnh và thân mật kể cả đối với những người đối với bạn khó chịu, quá đáng và bất công. Những người mà bạn đã từng giúp đỡ dù họ không dành cho bạn một lời cảm ơn. Hãy tiếp tục giúp đỡ họ.Bạn hãy luôn nói những lời thật lòng cho dù có thể có làm gây mất lòng người. Con đường đi tới thành công có thể làm bạn thất vọng và sụp đổ, thế nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc.Dũng sỹ là một cấp cao hơn những người trong thiên hạ. Người thầy luôn luôn phải tự rèn luyện bản thân mình để giúp đỡ người khác .

4.Hãy đưa ra một luật định cho riêng mình

Nếu bạn là một người nhiệt tình, mạnh mẽ, hào phóng bạn là người thành công. Sẽ có rất nhiều người muốn nhờ vả bạn. Họ sẽ may mảy để thay đổi quyết định của bạn. Hãy tập trung vào điều mà bạn muốn làm, phải luôn tự nhắc nhở mình để khỏi quên mụch đích chính của mình là gi. Bạn có sự xếp đặt và hành động của riêng mình hãy dành cho „tâm” quyền quyết định. Bạn đừng bao giờ đồng ý đi tới phương pháp giải hòa, nếu như bạn biết được sự thật ngiêng về mình. Bởi sự dối trá nào cũng chỉ dẫn tới sự dối trá khác to lớn hơn.Nếu bạn đã nhận lời làm việc gì đó, đừng bao giờ thất hứa. Bạn hãy chịu trách nhiệm về những việc làm của mình. Những người xunh quanh luôn muốn biết bạn nghĩ gì và sự quyết tâm của bạn là bao nhiêu. Bởi vậy mỗi khi nói chuyện, hãy nói một cách rõ ràng, rành mạch. Hãy đưa ra những vấn đề và những yếu tố trực tiếp có hiệu lực với việc mà bạn đang nói.Nếu như bạn luôn giữ đúng lời hứa, bạn sẽ đón nhận được sự mến phục của bạn bè. Nhưng nên nhớ đừng hứa hẹn gì hơn câu „bạn có thể tin vào lời hứa của tôi”
Ý Nghĩa của 5 ngón tay
Ngón cái : Là ngón tay bạn dùng nhiều nhất và dường như nó ở gấn bạn nhất. Hãy dành những mong muốn tốt đẹp đầu tiên cho những người thân thương, gần gũi nhất với bạn.

Ngón trỏ : Hãy mong ước những điều tốt lành cho những người chỉ dạy , hướng dẫn cho bạn . Đó là thầy cô , bạn bè hay bất kỳ ai đó cho bạn dù chỉ là một lời khuyên chân thành.

Ngón giữa : Là ngón dài nhất. Hãy mong những điều tốt lành cho những người mà bạn thấy kính phục. Đó có thể là một nhà từ thiện, một nhà vô địch ... Họ xác lập những đỉnh cao để chúng ta biết là lúc nào cũng có thể cố gắng.

Ngón đeo nhẫn : các thầy cô giáo dạy piano nói rằng: đây là ngón yếu nhất trong cả bàn tay. Nó nhắc chúng ta mong ước những điều tốt lành cho những người yếu đuối , kém may mắn.

Ngón út : Đây là ngón tay nhỏ nhất. Nó nhắc bạn về sự khiêm tốn của bản thân bạn và nó nhắc nhở bạn ước mong điều tốt lành cho chính bạn.Riêng ngón út bàn tay trái: đó là ngón tay dành cho tình bạn , cho những người bạn xung quanh chúng ta.

--------------------

Hãy nhận ra rằng mọi thứ không bao giờ tuyệt đối !

-------------------------------------------------------
noi that hoa phat|noi that fami
ghe hoi truong|nha thau noi that
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Re: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

ĐIỀU HỌC TỪ CUỘC SỐNG

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể lảm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ....

Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chínn bản thân mình ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...

Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời ....
Đừng Bao Giờ Ngừng Mơ Ước !!

-Đừng bao giờ miễn cưỡng việc bộc lộ tình cảm khi bạn đang vui, hãy để nó thể hiện một cách tự nhiên. Còn khi bạn đang ở trong một tâm trạng xấu, hãy đối mặt với nó.
- Đừng bao giờ sợ cố gắng làm cho mọi thứ tốt hơn, bạn sẽ ngạc nhiên với kết quả mà bạn đạt được.
- Đừng để cân nặng của cả thế giới đè lên đôi vai nhỏ bé của bạn.
- Đừng cảm thấy sợ tương lai, hãy cố gắng đối mặt với mọi thứ trước mắt.
- Đừng bao giờ cảm thấy tôi lỗi với quá khứ, hãy rút kinh nghiệm từ những lỗi lầm đó.
- Đừng nghĩ rằng bạn cô đơn, bởi luôn có ai đó đang đưa tay cho bạn nắm.
- Đừng bao giờ để cơ hội vuột qua khỏi tầm tay, có thể chẳng còn cơ hội nào tốt hơn đến với bạn.
- Đừng bao giờ chần chừ thực hiện những sở thích của bạn.
- Đừng bao giờ sợ việc cho đi khi bạn vẫn còn thứ để cho.
- Đừng quên rằng bạn có thể biến mọi ước mơ thành sự thật. Điều đó không khó như bạn tưởng đâu.
Bạn sẽ làm đượctất cả nếu như bạn cố gắng. Vì vậy, đừng bao giờ ngừng yêu thương, ngừng tin tưởng, và đừng bao giờ ngừng mơ ước.
Hãy Đưa Ra Một Luật Định Cho Riêng Mình

1. Hãy tự hào về mình
Niềm tự hào về bản thân chính là con đường đưa bạn bươc tới đỉnh cao của cuộc sống.Trong cuộc sống có vô số những điều có thể đưa bạn tới con đường đó. Trước tiên bạn nên tự hào với trình độ, với công việc và tất cả những gì mà bạn đã đạt được. Bước tiếp tới bạn hãy cho mình được tự hào với những người thân và mái ấm của mình. Cũng như câu „quê hương là chùm khế ngọt...” và nó cũng chính là niềm tự hào của bạn. Nếu như lạc quan hơn một chút bạn sẽ thấy tất cả những gì chung quanh đều có thể khiến bạ thấy vui sướng và tự hào.. Bạn hãy thật dũng cảm để bước đi, bạn chính là bạn không có gì để mặc cảm khi kém hơn người khác. Hãy giúp đỡ những người chung quanh, và chính bản thân mình. Hãy cùng giúp đỡ nhau tiến lên và sống với niềm tự hào về bản thân mình.

2. Hãy tự quyết định cho mình
Bạn không nên trần chừ với một quyết định nào hết. Hãy cẩn thận nhìn lại một lần nữa, nếu như vẫn thấy không sai. Bạn hãy cho bản thân một lần cơ hội biết tự quyết định cho chính mình. Hãy nắm trong tay số phận của chính mình. Bắt đầu từ những việc đơn giản như: nếu muốn liên lạc với ai đó thay vì ngồi viết thư hãy gửi mail hoặc sms. Nếu muốn có một thân hình thon thả mà bạn không thể tập qua 1h hãy chỉ bắt đầu từ 40 phút mà thôi .Sự khởi đầu bao giờ cũng rất khó, thế nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc vì lý do ,tôi làm không được hòan hảo”. Trên đời này đâu có gì được gọi là mỹ mãn. Chẳng hạn như nếu bạn muốn làm việc thiện hãy bắt đầu ném những đồng xu lẻ cho những người nghèo. Nếu bạn muốn con cái học giỏi hơn hãy kèm chúng 15 phút mỗi ngày. Hãy thường xuyên làm những việc mà bạn muốn, nhưng không cần phải miễn cưỡng sức mình. Bạn chỉ cần bắt đầu và cố gắng cho bước tiến ngày một xa hơn. Thành công không phải một sớm, một chiều nhưng nếu đã là nguyện vọng hãy để nó có được hy vọng thành công.

3.Hãy sống như một dũng sỹ

Một dũng sỹ thường rất mạnh dạn, hòa đồng, quyết tâm, sự chịu đựng và lòng cầu tiến. Tất nhiên trong những bản lĩnh ấy cũng không thể thiếu sự tự tin, cảm thông và bình tĩnh. Người ấy luôn tiến vể phía trước, trong khi có những người thà rằng lẩn trốn ở đằng sau. Dũng sỹ luôn hiện diện tại mặt trận, nhưng cũng có cuộc sống thường ngày của mình.Hãy cố bình tĩnh và thân mật kể cả đối với những người đối với bạn khó chịu, quá đáng và bất công. Những người mà bạn đã từng giúp đỡ dù họ không dành cho bạn một lời cảm ơn. Hãy tiếp tục giúp đỡ họ.Bạn hãy luôn nói những lời thật lòng cho dù có thể có làm gây mất lòng người. Con đường đi tới thành công có thể làm bạn thất vọng và sụp đổ, thế nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc.Dũng sỹ là một cấp cao hơn những người trong thiên hạ. Người thầy luôn luôn phải tự rèn luyện bản thân mình để giúp đỡ người khác .

4.Hãy đưa ra một luật định cho riêng mình

Nếu bạn là một người nhiệt tình, mạnh mẽ, hào phóng bạn là người thành công. Sẽ có rất nhiều người muốn nhờ vả bạn. Họ sẽ may mảy để thay đổi quyết định của bạn. Hãy tập trung vào điều mà bạn muốn làm, phải luôn tự nhắc nhở mình để khỏi quên mụch đích chính của mình là gi. Bạn có sự xếp đặt và hành động của riêng mình hãy dành cho „tâm” quyền quyết định. Bạn đừng bao giờ đồng ý đi tới phương pháp giải hòa, nếu như bạn biết được sự thật ngiêng về mình. Bởi sự dối trá nào cũng chỉ dẫn tới sự dối trá khác to lớn hơn.Nếu bạn đã nhận lời làm việc gì đó, đừng bao giờ thất hứa. Bạn hãy chịu trách nhiệm về những việc làm của mình. Những người xunh quanh luôn muốn biết bạn nghĩ gì và sự quyết tâm của bạn là bao nhiêu. Bởi vậy mỗi khi nói chuyện, hãy nói một cách rõ ràng, rành mạch. Hãy đưa ra những vấn đề và những yếu tố trực tiếp có hiệu lực với việc mà bạn đang nói.Nếu như bạn luôn giữ đúng lời hứa, bạn sẽ đón nhận được sự mến phục của bạn bè. Nhưng nên nhớ đừng hứa hẹn gì hơn câu „bạn có thể tin vào lời hứa của tôi”
Ý Nghĩa của 5 ngón tay
Ngón cái : Là ngón tay bạn dùng nhiều nhất và dường như nó ở gấn bạn nhất. Hãy dành những mong muốn tốt đẹp đầu tiên cho những người thân thương, gần gũi nhất với bạn.

Ngón trỏ : Hãy mong ước những điều tốt lành cho những người chỉ dạy , hướng dẫn cho bạn . Đó là thầy cô , bạn bè hay bất kỳ ai đó cho bạn dù chỉ là một lời khuyên chân thành.

Ngón giữa : Là ngón dài nhất. Hãy mong những điều tốt lành cho những người mà bạn thấy kính phục. Đó có thể là một nhà từ thiện, một nhà vô địch ... Họ xác lập những đỉnh cao để chúng ta biết là lúc nào cũng có thể cố gắng.

Ngón đeo nhẫn : các thầy cô giáo dạy piano nói rằng: đây là ngón yếu nhất trong cả bàn tay. Nó nhắc chúng ta mong ước những điều tốt lành cho những người yếu đuối , kém may mắn.

Ngón út : Đây là ngón tay nhỏ nhất. Nó nhắc bạn về sự khiêm tốn của bản thân bạn và nó nhắc nhở bạn ước mong điều tốt lành cho chính bạn.Riêng ngón út bàn tay trái: đó là ngón tay dành cho tình bạn , cho những người bạn xung quanh chúng ta.

--------------------

Hãy nhận ra rằng mọi thứ không bao giờ tuyệt đối !

Bác greendreamk2e vui lòng chuyển giúp bài này về ĐÂY cho đúng chủ đề giúp em nhé. Thanks
 
Bên trên