Uchiha_Madara
Nghỉ hưu
Bước chân vào con đường nghệ thuật, cũng giống như bước vào một đường đua, phải làm người dẫn đầu, phải là người chiến thắng, “lịch sử không nhắc tên những kẻ thất bại”. Nghệ thuật với những đỉnh cao vời vợi mà ai bước vào cũng muốn đạt đến và vượt qua. Tài năng, nỗ lực là chưa đủ, hãy hy sinh và cống hiến bản thân mình để có thể vụt cháy lên một lần trong đời và cho mãi mãi.
Whiplash kể một câu chuyện đơn giản, một niềm khát khao của những con người tài năng muốn hướng đến sự hoàn mỹ. Một học sinh trong học viện, chơi trống trong một ban nhạc jazz, cùng một ông thầy khó tính đến mức kinh khủng. Hai thực thể khác biệt, sống bằng bản năng, cả hai kết hợp tạo nên một bản nhạc dồn dập đến nghẹt thở cho người xem, đến tận những giây phút cuối cùng.
Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Không ai có thể vừa sinh ra đã trở nên vĩ đại, không ai chỉ ngủ một đêm là được cả thế giới ngưỡng mộ. Mỗi người một con đường khác nhau nhưng để lên đến được đỉnh cao của nghệ thuật, đỉnh cao của nhân loại, là rất nhiều rất nhiều máu và nước mắt, những đánh đổi, trả giá, có khi cả tuổi thanh xuân, có khi cả cuộc đời, có khi là tình yêu nồng cháy. Niềm khao khát biến những người đam mê như những con thiêu thân lao mình vào ánh đèn rực rỡ của ngôi đền thần thánh. Đôi bàn chân hãy nhỏ máu trên từng đoạn đường vì những mũi gai và đôi tay hãy nắm chặt, ngẩng cao đầu cho niềm tin bất diệt, không có vinh quang nào dành cho kẻ tầm thường và hèn yếu.
Andrew Neyman bước vào trường nhạc với một lý tưởng như thế, “làm trai đứng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”, “nghiện ngập và chết ở tuổi 34 (Charlie Parker) nhưng rất nhiều năm sau vẫn được mọi người nhắc đến trên bàn ăn, điều đó đáng tự hào hơn những người sống và giàu có đến 90 tuổi nhưng không được ai biết đến”. Khát khao được khẳng định mình, bước lên đỉnh cao luôn hiển hiện trong mỗi chúng ta và Andrew đã thực sự sống hết mình cho những khát khao đó. Nó khiến cho chúng ta phải suy nghĩ, phải nhìn lại, mình đã làm được gì trong cuộc đời này, khi chết đi người ta sẽ nhớ đến điều gì. Chỉ có lửa mới thử được vàng.
Không thầy đố mày làm nên
Danh sư xuất cao đồ, không có thầy giỏi thì không thể có trò giỏi, không có Hồng Thất Công truyền dạy thì Quách Tĩnh sao vanh danh, không có độc cô cầu bại Phong Thanh Dương sao có Lệnh Hồ Xung lãng tử, không có Quỷ Cốc Tử sao có Tô Tần, Tôn Tẩn oai danh thiên hạ. Muốn giỏi phải có thầy giỏi và muốn vươn tới đỉnh cao phải giỏi hơn cả thầy.
Terrence Fletcher là một thầy giáo giỏi, một chỉ huy dàn nhạc cừ khôi, một quái kiệt với độ khó tính cực cao, một phong cách khiến những ai đối diện phải chùn bước và sợ hãi. Luôn xuất hiện với bộ đồ đen, Terrence luôn khiến cho không khí xung quanh ông đông cứng lại, đặc quánh, ngột ngạt và sự căng thẳng bao trùm khắp nơi. Ở Terrence là sự tổng hòa của nhiều thứ, một nghệ sỹ, một huấn luyện viên khắc nghiệt, một người hung hãn, một kẻ nham hiểm hay có vẻ như là rất thương yêu học sinh.
Nét nhìn quyết liệt, giọng nói đanh thép, khuôn mặt cương nghị, Terrence luôn biết cách áp đảo và điều khiển mọi thứ theo ý mình. Một ông thầy muốn học trò phải vượt qua giới hạn, phải nỗ lực không ngừng nghỉ, chỉ có vậy mới đạt đến sự tuyệt bích, sự hoàn mỹ trong từng nốt nhạc, từng nhịp gõ trống. Terrence làm tất cả vì học trò hay vì chính bản thân mình, chẳng ai biết được, nhưng quả thật là may mắn nếu như được một người thầy như Terrence chỉ dạy. Với vai ông thầy khó tính này, J.K. Simmons đã có một vai diễn để đời và tượng vàng Oscar cho “nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” là một phần thưởng xứng đáng.
“Good job” là hai từ nguy hiểm nhất, bởi nếu được nhận nó thường xuyên, bạn sẽ không còn ý chí phấn đấu nữa. Như người ta vẫn thường nói, “khen cho nó chết”, “kẻ nào chê ta là thầy ta, kẻ nào vuốt ve nịnh nọt là kẻ thù của ta”. Không ai có thể tiến bộ bằng những vuốt ve yếu đuối. Chỉ có nhìn rõ bản thân, những cơn giận dữ, vượt qua những rào cản, đổ mồ hôi và máu mới có thể trở nên vĩ đại. Ông thầy Terrence chính là chất xúc tác cực mạnh để Andrew phản ứng quyết liệt đến như vậy.
Cái giá phải trả cho sự tuyệt bích
Máu đã đổ và nước mắt đã rơi. Đôi tay gõ nhịp và ánh mắt căm hờn, giận dữ. Andrew với ước muốn trở thành một tay trống vĩ đại như Buddy Rich, đã bất chấp tất cả, hy sinh mọi thứ, kể cả tình yêu sinh viên với cô bạn gái xinh đẹp, liều mình bất kể mạng sống, để có thể được ngồi vào dàn trống, gõ những nhịp dồn vang. Những huyền thoại luôn bắt đầu từ sự bất chấp hy sinh tất cả như thế.
Nhưng không phải chỉ là sự hy sinh, hành xác, gạt bỏ cảm xúc mà Andrew còn phải đối diện với niềm tin bị đánh cắp, những màn đấu trí quyết liệt với ông thầy. Một học trò non nớt và một ông thầy quỷ quyệt, cuộc đấu tưởng chừng như không cân sức mà lại rất quyết liệt. Cuộc đấu không có kẻ thắng người thua, chỉ có sự thành công, sự hoàn mỹ, sự tuyệt bích trong nghệ thuật, như ngọn lửa bùng cháy đến những giây phút cuối cùng.
Nhịp phim khá nhanh, với những nốt lặng về tình cảm gia đình, về cảm xúc nguyên sơ của thời sinh viên, sau đó nhanh chóng lấy lại nhịp đập gấp gáp, đưa người xem vào một vòng xoáy cuồn cuộn bằng những sự việc tưởng chừng đơn giản. Không quá nhiều những tình tiết gay cấn, éo le, không có gì phải suy nghĩ hại não, một câu chuyện nhẹ nhàng về ước mơ của những con người cống hiến hết mình cho nghệ thuật. Phim bắt đầu bằng đoạn đánh trống dồn dập và kết thúc bằng màn solo “kinh điển” dài 9 phút. Người xem cắn chặt răng nín lặng theo dõi và vỡ òa những cảm xúc, sự vĩ đại đôi khi đến từ những khoảnh khắc như thế.
Bạn có thể lựa chọn cuộc sống như thế hoặc không, những hành động mù quáng, bất chấp tất cả để đạt được mục đích, để đến được tầm cao có thể bị chê trách. Nhưng với Andrew, con đường mà cậu đã chọn phải là như thế, một con đường đầy chông gai mà để lên đến đỉnh phải đạp lên tất cả, như Dante muốn đến thiên đường phải đi qua hỏa ngục và luyện ngục. Đường dễ dàng dành cho người thường, đường khó khăn hiểm trở dành cho vĩ nhân.
Kết
Cuốn hút người xem bằng những nhịp điệu rộn ràng nhưng tấp nập của bài nhạc Whiplash và Caravan. Bộ phim vừa mang đến những thanh âm trầm đục như tiếng trống giòn dã vừa là những nốt ngân lên bỗng tắt giữa chừng, bỏ lại ta với những suy tư về những người đi tìm ánh hào quang trong miệt mài. Sự vĩ đại phải đánh đổi bằng cái giá rất đắt và sự tuyệt bích chỉ có được bằng những nỗ lực không ngừng nghỉ.
Whiplash kể một câu chuyện đơn giản, một niềm khát khao của những con người tài năng muốn hướng đến sự hoàn mỹ. Một học sinh trong học viện, chơi trống trong một ban nhạc jazz, cùng một ông thầy khó tính đến mức kinh khủng. Hai thực thể khác biệt, sống bằng bản năng, cả hai kết hợp tạo nên một bản nhạc dồn dập đến nghẹt thở cho người xem, đến tận những giây phút cuối cùng.
Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Không ai có thể vừa sinh ra đã trở nên vĩ đại, không ai chỉ ngủ một đêm là được cả thế giới ngưỡng mộ. Mỗi người một con đường khác nhau nhưng để lên đến được đỉnh cao của nghệ thuật, đỉnh cao của nhân loại, là rất nhiều rất nhiều máu và nước mắt, những đánh đổi, trả giá, có khi cả tuổi thanh xuân, có khi cả cuộc đời, có khi là tình yêu nồng cháy. Niềm khao khát biến những người đam mê như những con thiêu thân lao mình vào ánh đèn rực rỡ của ngôi đền thần thánh. Đôi bàn chân hãy nhỏ máu trên từng đoạn đường vì những mũi gai và đôi tay hãy nắm chặt, ngẩng cao đầu cho niềm tin bất diệt, không có vinh quang nào dành cho kẻ tầm thường và hèn yếu.
Andrew Neyman bước vào trường nhạc với một lý tưởng như thế, “làm trai đứng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”, “nghiện ngập và chết ở tuổi 34 (Charlie Parker) nhưng rất nhiều năm sau vẫn được mọi người nhắc đến trên bàn ăn, điều đó đáng tự hào hơn những người sống và giàu có đến 90 tuổi nhưng không được ai biết đến”. Khát khao được khẳng định mình, bước lên đỉnh cao luôn hiển hiện trong mỗi chúng ta và Andrew đã thực sự sống hết mình cho những khát khao đó. Nó khiến cho chúng ta phải suy nghĩ, phải nhìn lại, mình đã làm được gì trong cuộc đời này, khi chết đi người ta sẽ nhớ đến điều gì. Chỉ có lửa mới thử được vàng.
Không thầy đố mày làm nên
Danh sư xuất cao đồ, không có thầy giỏi thì không thể có trò giỏi, không có Hồng Thất Công truyền dạy thì Quách Tĩnh sao vanh danh, không có độc cô cầu bại Phong Thanh Dương sao có Lệnh Hồ Xung lãng tử, không có Quỷ Cốc Tử sao có Tô Tần, Tôn Tẩn oai danh thiên hạ. Muốn giỏi phải có thầy giỏi và muốn vươn tới đỉnh cao phải giỏi hơn cả thầy.
Terrence Fletcher là một thầy giáo giỏi, một chỉ huy dàn nhạc cừ khôi, một quái kiệt với độ khó tính cực cao, một phong cách khiến những ai đối diện phải chùn bước và sợ hãi. Luôn xuất hiện với bộ đồ đen, Terrence luôn khiến cho không khí xung quanh ông đông cứng lại, đặc quánh, ngột ngạt và sự căng thẳng bao trùm khắp nơi. Ở Terrence là sự tổng hòa của nhiều thứ, một nghệ sỹ, một huấn luyện viên khắc nghiệt, một người hung hãn, một kẻ nham hiểm hay có vẻ như là rất thương yêu học sinh.
Nét nhìn quyết liệt, giọng nói đanh thép, khuôn mặt cương nghị, Terrence luôn biết cách áp đảo và điều khiển mọi thứ theo ý mình. Một ông thầy muốn học trò phải vượt qua giới hạn, phải nỗ lực không ngừng nghỉ, chỉ có vậy mới đạt đến sự tuyệt bích, sự hoàn mỹ trong từng nốt nhạc, từng nhịp gõ trống. Terrence làm tất cả vì học trò hay vì chính bản thân mình, chẳng ai biết được, nhưng quả thật là may mắn nếu như được một người thầy như Terrence chỉ dạy. Với vai ông thầy khó tính này, J.K. Simmons đã có một vai diễn để đời và tượng vàng Oscar cho “nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” là một phần thưởng xứng đáng.
“Good job” là hai từ nguy hiểm nhất, bởi nếu được nhận nó thường xuyên, bạn sẽ không còn ý chí phấn đấu nữa. Như người ta vẫn thường nói, “khen cho nó chết”, “kẻ nào chê ta là thầy ta, kẻ nào vuốt ve nịnh nọt là kẻ thù của ta”. Không ai có thể tiến bộ bằng những vuốt ve yếu đuối. Chỉ có nhìn rõ bản thân, những cơn giận dữ, vượt qua những rào cản, đổ mồ hôi và máu mới có thể trở nên vĩ đại. Ông thầy Terrence chính là chất xúc tác cực mạnh để Andrew phản ứng quyết liệt đến như vậy.
Cái giá phải trả cho sự tuyệt bích
Máu đã đổ và nước mắt đã rơi. Đôi tay gõ nhịp và ánh mắt căm hờn, giận dữ. Andrew với ước muốn trở thành một tay trống vĩ đại như Buddy Rich, đã bất chấp tất cả, hy sinh mọi thứ, kể cả tình yêu sinh viên với cô bạn gái xinh đẹp, liều mình bất kể mạng sống, để có thể được ngồi vào dàn trống, gõ những nhịp dồn vang. Những huyền thoại luôn bắt đầu từ sự bất chấp hy sinh tất cả như thế.
Nhưng không phải chỉ là sự hy sinh, hành xác, gạt bỏ cảm xúc mà Andrew còn phải đối diện với niềm tin bị đánh cắp, những màn đấu trí quyết liệt với ông thầy. Một học trò non nớt và một ông thầy quỷ quyệt, cuộc đấu tưởng chừng như không cân sức mà lại rất quyết liệt. Cuộc đấu không có kẻ thắng người thua, chỉ có sự thành công, sự hoàn mỹ, sự tuyệt bích trong nghệ thuật, như ngọn lửa bùng cháy đến những giây phút cuối cùng.
Nhịp phim khá nhanh, với những nốt lặng về tình cảm gia đình, về cảm xúc nguyên sơ của thời sinh viên, sau đó nhanh chóng lấy lại nhịp đập gấp gáp, đưa người xem vào một vòng xoáy cuồn cuộn bằng những sự việc tưởng chừng đơn giản. Không quá nhiều những tình tiết gay cấn, éo le, không có gì phải suy nghĩ hại não, một câu chuyện nhẹ nhàng về ước mơ của những con người cống hiến hết mình cho nghệ thuật. Phim bắt đầu bằng đoạn đánh trống dồn dập và kết thúc bằng màn solo “kinh điển” dài 9 phút. Người xem cắn chặt răng nín lặng theo dõi và vỡ òa những cảm xúc, sự vĩ đại đôi khi đến từ những khoảnh khắc như thế.
Bạn có thể lựa chọn cuộc sống như thế hoặc không, những hành động mù quáng, bất chấp tất cả để đạt được mục đích, để đến được tầm cao có thể bị chê trách. Nhưng với Andrew, con đường mà cậu đã chọn phải là như thế, một con đường đầy chông gai mà để lên đến đỉnh phải đạp lên tất cả, như Dante muốn đến thiên đường phải đi qua hỏa ngục và luyện ngục. Đường dễ dàng dành cho người thường, đường khó khăn hiểm trở dành cho vĩ nhân.
Kết
Cuốn hút người xem bằng những nhịp điệu rộn ràng nhưng tấp nập của bài nhạc Whiplash và Caravan. Bộ phim vừa mang đến những thanh âm trầm đục như tiếng trống giòn dã vừa là những nốt ngân lên bỗng tắt giữa chừng, bỏ lại ta với những suy tư về những người đi tìm ánh hào quang trong miệt mài. Sự vĩ đại phải đánh đổi bằng cái giá rất đắt và sự tuyệt bích chỉ có được bằng những nỗ lực không ngừng nghỉ.
Bùi An
[email protected]
[email protected]
Chỉnh sửa lần cuối: