Có lẽ không cần phải giới thiệu nhiều hơn về Ngô Vũ Sâm (John Woo), đạo diễn phim hành động châu á nổi tiếng nhất thế giới. Cho đến ngày nay, phong cách hành động của Ngô vẫn giữ giá trị tuyệt đối đặc trưng. Đạo diễn Ngô có vẻ ngoài hiền lành, thật thà, nhưng những sáng tạo của ông thiên về bạo lực và luôn đẩy bạo lực đến mức độ tới đa. Ví dụ như phim Lạt thủ thần thám có 307 xác chết, đạt kỉ lục về đếm xác trong phim bạo lực, vượt qua Robocop và những phim chiến tranh của Hollywood.
Ai đã từng xem phim của ông cũng phải bị sốc vì cường độ và sự tàn bạo, nhưng đều phải công nhận là những hành vi bạo lực đó được thể hiện tuyệt đẹp, đầy nghệ thuật và trên một nền thông điệp chống lại bạo lực, đề cao chính nghĩa và tình yêu thương. Những người anh hùng của Ngô tạo ra là những tính cách rất người, không phải là những siêu nhân bạt mạng hay những tay cớm liều lĩnh trong phim Mỹ, anh hùng trong phim của Ngô Vũ Sâm là những kẻ tuyệt vọng, đáng thương nhất, sống trong bi kịch và dằn vặt rất nhiều, bị cái ác dồn ép đến đường cùng và phải chống lại để tiêu diệt cái ác, bảo vệ cho người vô tội và cho chính mình. Đạo lý, nhân nghĩa của họ đều tròn, còn chuyện giết người là điều bất khả kháng.
Trong bài này tôi chỉ muốn bàn đến những tác phẩm của ông ở Hong Kong, từ năm 80 đến đầu 90, cái thời mà sức sáng tạo của ông còn mãnh liệt nhất và ông có toàn quyền, toàn tâm toàn trí hi sinh cho nghệ thuật. Khi Ngô Vũ Sâm đến Mỹ, toàn thế giới ngưỡng mộ ông, nhưng ông phải tự thu mình nhỏ lại như một con búp bê trong tay ông chủ Hollywood, thậm chí không được duyệt phim cuối cùng như trong phim Hard Target. Những bộ phim tại Mỹ của Ngô chỉ là bước đường tuột dốc, từ đỉnh cao như Face/off đến phim tệ hại nhất là Wind Talkers, cuối cùng ông quay trở về quê hương. Ở Mỹ, người ta chỉ biết có tiền, và nguyên tắc cứng nhắc, một người tàu nói tiếng anh không thông, bị trói chân tay thì dù có là thiên tài vẫn bị nghi ngờ, bị o ép và kết quả là thất bại.
Thông điệp tôi muốn trình bày là nhắm đến điện ảnh Việt Nam, cách đây 20 năm, chúng ta còn nghèo, so sánh phim VN với Hong Kong thời đó là một trời một vực, nhưng ngày nay, chúng ta có thừa tiền bạc, mà phim hành động Việt Nam vẫn cứ nghèo nàn; nên hãy nhìn lại những gì mà Ngô Vũ Sâm và cộng sự đã làm trong quá khứ với số tiền nhỏ bé vào thời đó để tạo nên những siêu phẩm hành động kinh điển, để thấy làm ra một phim thành công không phải do tiền bạc hay kĩ xảo, mà ở lòng đam mê và sự hi sinh, yếu tố con người.
It người biết phim hành động đầu tiên của Ngô là tác phẩm gian khổ nhất, và có số phận hẩm hiu nhất, đó là phim Anh hùng vô lệ làm năm 1984. Phim quay ở Thái Lan, với những cảnh hành động dã man liều mạng nhất từng có. Những người đóng thế đã phải chịu hi sinh rất nhiều trong những cảnh mìn nổ cự ly gần, thân thể bốc cháy như ngọn đuốc. Điều nguy hiểm nhất trong phim này là trong các cảnh bắn nhau, hiệu ứng đạn găm vào tường hay trên mặt đất không phải do thuốc nổ cài vào, mà do những tay bắn tỉa trong quân đội hoàng gia Thái bắn bằng đạn thật, diễn viên Cao Hùng bị một viên đạn như vậy làm bị thương ở ngực và để lại sẹo. Cảnh giao đấu cuối phim giữa Cao Hùng và Lâm Chánh Anh là cảnh tàn bạo nhất cho đến ngày nay, mà phim tương tự là Mission Impossible phần 2 không bằng một góc với mồ hôi và máu của hai diễn viên phải bỏ ra. Phim làm ra, bị xếp vào kho cho đến tận 2 năm sau mới đem ra chiếu theo kiểu ăn theo thành công của Anh Hùng Bản Sắc. Ngô không bao giờ thất vọng vì cách đối xử của Hãng Gia Hòa cho bộ phim đầu tay của mình, ông đã thấy tài năng của mình chín dần nhờ sự rèn luyện trong gian khổ đó.
Tại VN, chúng ta có đầy đủ những điều kiện như cảnh thiên nhiên, rừng rậm, vũ khí, có đội ngũ cascadeur tâm huyết, không ngại gian khó, nhưng chúng ta có bao giờ tận dụng hết những điều đó để tạo ra một phim hành động mang bối cảnh ngay tại quê hương mình, một phim thành công thực sự chưa ?
Phim Điệp huyết song hùng năm 1988 của Ngô tốn kém chỉ 2 triệu USD, tức là xấp xỉ bộ phim "Áo lụa HÀ Đông" của Việt Nam ta, con số thật khó tin đối với một tác phẩm gây chấn động cả giới làm phim hành động của Mỹ thời đó. Mới hiểu sự hi sinh và chịu khó của người châu Á to lớn dường nào, đó mới là nguồn lực quan trọng nhất, điều mà Hollywood có thừa tiền bạc không bao giờ có được. Không có cái giá bằng tiền cho việc thực hiện sự đam mê.
Thực tế, những người làm phim có thể linh hoạt trong mọi hoàn cảnh để tiết kiệm chi phí tối đa mà vẫn có những cảnh quay đẹp như ý. Trong phim Điệp huyết song hùng, cảnh ám sát trong lễ hội đua thuyền được ghép từ 2 đoạn, một là phim tài liệu quay trong lễ hội thật và cảnh ám sát được dàn dựng, diều này tránh phiền phức về giấy phép quay phim và tiết kiệm rất nhiều tiền cho diễn viên quần chúng. Những cảnh giao chiến của trực thăng Mỹ và Việt cộng trong phim Điệp huyết Nhai Đầu năm 1992 cũng được ghép từ kho phim tư liệu chiến tranh của Mỹ xen với cảnh thực địa ở Thái Lan. Với kĩ xảo ngày nay, việc chỉnh màu không quá khó để làm phim chiến tranh kiểu đó tại Việt Nam. Mọi thứ khó khăn đều có thể hóa giải bằng sự sáng tạo, và hi sinh.
Ngô Vũ Sâm không bao giờ có duyên khi hợp tác cùng đồng nghiệp, khuynh hướng mô tả bạo lực thái quá của ông làm phật ý những đạo diễn khác, cái tôi của Ngô quá lớn để có thể chịu chia sẻ vài chục phút phim với ý tưởng của người làm chung, bất hòa giữa Ngô và Từ Khắc diễn ra từ sau phim Điệp huyết song hùng khi Từ muốn đề cao cảnh sát còn Ngô muốn ca ngợi tên sát thủ. Từ yêu cầu cắt phim theo ý mình nhưng Ngô không nghevà bản cuối cùng của bộ phim thế nào thì các bạn cũng đã rõ. Mâu thuẫn này tái lại trong Anh Hùng Bản Sắc phần 2, khiến mỗi người chia ra làm 50% của bộ phim, Ngô lo khoản hành động tại Hong Kong còn Từ lo các đoạn diễn xuất tâm lý. Từ Khắc tự tách ra riêng và làm phần 3 một mình sau đó. Cuối cùng thì Từ Khắc có chỗ đứng của mình nhưng quá nhỏ bé, còn Ngô Đã đúng, cái tôi của ông độc đáo, ý tưởng của ông lên đài danh vọng. Ở Việt Nam ta, đâu phải đạo diễn không được phép nắm quyền sinh sát, thậm chí họ còn ăn bớt xén tiền của diễn viên theo ý mình, nhưng liệu chúng ta đã có người tài, dám khẳng định cái tôi của mình, sáng tạo của mình chưa ?. Ta có quyền hi vọng ở họ, những cái tên như Lê Hoàng, Dũng "khùng" cũng có cái tôi rất lớn , vấn đề là phải có một cơ chế thoáng hơn cho sức sáng tạo trong nghệ thuật. Nghiẹp vụ và bài bản nhiều khi không phải là quyết định. Ngô Vũ Sâm đạo diễn các cảnh hành động không bao giờ có kịch bản, ông dẫn diễn viên và đội kĩ xảo xuống hiện trường và ngẫu hứng sáng tạo ra các cảnh hành động. Đó là cách sáng tác của một họa sĩ, hành động theo trí tưởng tượng và cảm hứng. Cảnh mở màn trong phim Lạt Thủ Thần Thám của ông diễn ra ở một trà lầu cũ kĩ được tân trang lại, ở hiện trường khi trông thấy cầu thang gỗ, ông đã phác thảo về cảnh Châu Nhuận Phát trượt từ trên cao xuống và hai tay 2 súng tiêu diệt bọn cướp. Cảnh này rất hiệu quả.
Bài học về sự hi sinh còn có thể kể ra nhiều. Trong phim Lạt Thủ Thần Thám, đoàn làm phim phải làm việc ròng rã 3 tháng trời suốt ngày đêm đến kiệt sức để kịp tiến độ. Trận chiến với bọn buôn vũ khí diễn ra trong một bệnh viện đa khoa vào ban đêm, để tiết kiệm thời gian ; các ô cửa sổ được bịt kín để quay cả vào ban ngày. Cũng vì thời gian ít ỏi và tiết kiệm chi phí mà những cảnh hành động chỉ được quay một lần duy nhất, diễn viên không được phép phạm sai lầm. Người ta đã dùng những tấm kính thật và trong cảnh cháy nổ một mảnh kính đã bay vào mắt Lương Triều Vỹ, anh phải nằm viện trong 1 tuần.Trong cảnh cháy nổ kinh hoàng do bọn tội phạm dùng C4 phá hủy bệnh viện cuối phim, Châu Nhuận Phát phải chạy trong hành lang với cơn bão lửa phía sau, Ngô đã yêu cầu bố trí một lượng chất nổ rất lớn, đội kĩ xảo không dám thực hiện chỉ đạo đó và thuyết phục ông chấp nhận 1 lượng vừa phải, thậm chí với liều lượng đó hậu quả cũng hết sức kinh hoàng, Ngô Vũ Sâm trực tiếp nhấn nút điều khiển trong cảnh quay và suýt giết chết Châu Nhuận Phát, lưng áo và tóc của Châu bị cháy xém sau cảnh quay.
Phong cách của Ngô Vũ Sâm là bạo lực tối đa, sử dụng tối đa mọi thứ, nhiều súng, nhiều đạn, nhiều chất nổ, bắn súng cự ly gần, bắn hai tay hai súng, bắn nhiều phát đạn, máu me nhiều hơn, cháy nổ dữ dội nhất có thể. Ví dụ như số súng sử dụng trong phim Lạt Thủ Thần Thám là 200 khẩu, toàn là vũ khí thật và được tạm nhập vào Hong Kong và kiểm tra nghiêm ngặt trong lúc quay, từ P38, shotgun, tiểu liên Uzi, AK47, M18 đến đại liên M60. Đây là phim hành động có số vũ khí đa dạng nhất xưa nay. Trong phim D9iệp Huyết Song Hùng, cảnh hành động kết thúc phim là đỉnh cao nghệ thuật của John Woo, với chim bồ câu, súng và máu nhuộm trong nhà thờ, hơn 40 ngàn viên đạn bắn ra trong cảnh này. Có bao giờ tại Việt Nam Đặt ra vấn đề cực độ trong bạo lực chưa ? Ta nói nhiều đến một nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc, vậy người thái Lan có xem Ong-bak là niềm tự hào dân tộc không ? Tại sao ta có thể điềm nhiên xem người Thái làm phim Ong-Bak, người Nhật làm phim Ichi-the killer, Zatoichi, và phim của Ngô Vũ Sâm, mà cứ tỉ mẫn cắt gọt từng cảnh bạo lực trong phim chiếu rạp đến mức tác phẩm Max Payne chiếu ở VN chỉ còn là một mớ vụn ngô nghê. Để rồi lại xoay ra cãi nhau xem phim"Kí ức điện biên" sao mà hiền quá, khói lửa như đồ chơi. Ta không biêt hay không dám đi đến "cực độ "?
Tôi không hề bi quan hay vọng ngoại, chỉ mơ ước có ngày được xem một phim hành động đúng nghĩa của Việt Nam. Mong sao những người làm phim có cái tâm, có tài năng sẽ không ngại hi sinh, đi theo đam mê. Chỉ cần con người có 1 đam mê thì không gì ngăn cản được, mọi thứ đều có thể.
Một số phim tiêu biểu của Ngô Vũ Sâm:
Hình: Anh Hùng Vô Lệ
Phim: Điệp Huyết song hùng
Phim: Lạt Thủ Thần Thám
Điệp Huyết Nhai Đầu
Anh hùng bản sắc
Ai đã từng xem phim của ông cũng phải bị sốc vì cường độ và sự tàn bạo, nhưng đều phải công nhận là những hành vi bạo lực đó được thể hiện tuyệt đẹp, đầy nghệ thuật và trên một nền thông điệp chống lại bạo lực, đề cao chính nghĩa và tình yêu thương. Những người anh hùng của Ngô tạo ra là những tính cách rất người, không phải là những siêu nhân bạt mạng hay những tay cớm liều lĩnh trong phim Mỹ, anh hùng trong phim của Ngô Vũ Sâm là những kẻ tuyệt vọng, đáng thương nhất, sống trong bi kịch và dằn vặt rất nhiều, bị cái ác dồn ép đến đường cùng và phải chống lại để tiêu diệt cái ác, bảo vệ cho người vô tội và cho chính mình. Đạo lý, nhân nghĩa của họ đều tròn, còn chuyện giết người là điều bất khả kháng.
Trong bài này tôi chỉ muốn bàn đến những tác phẩm của ông ở Hong Kong, từ năm 80 đến đầu 90, cái thời mà sức sáng tạo của ông còn mãnh liệt nhất và ông có toàn quyền, toàn tâm toàn trí hi sinh cho nghệ thuật. Khi Ngô Vũ Sâm đến Mỹ, toàn thế giới ngưỡng mộ ông, nhưng ông phải tự thu mình nhỏ lại như một con búp bê trong tay ông chủ Hollywood, thậm chí không được duyệt phim cuối cùng như trong phim Hard Target. Những bộ phim tại Mỹ của Ngô chỉ là bước đường tuột dốc, từ đỉnh cao như Face/off đến phim tệ hại nhất là Wind Talkers, cuối cùng ông quay trở về quê hương. Ở Mỹ, người ta chỉ biết có tiền, và nguyên tắc cứng nhắc, một người tàu nói tiếng anh không thông, bị trói chân tay thì dù có là thiên tài vẫn bị nghi ngờ, bị o ép và kết quả là thất bại.
Thông điệp tôi muốn trình bày là nhắm đến điện ảnh Việt Nam, cách đây 20 năm, chúng ta còn nghèo, so sánh phim VN với Hong Kong thời đó là một trời một vực, nhưng ngày nay, chúng ta có thừa tiền bạc, mà phim hành động Việt Nam vẫn cứ nghèo nàn; nên hãy nhìn lại những gì mà Ngô Vũ Sâm và cộng sự đã làm trong quá khứ với số tiền nhỏ bé vào thời đó để tạo nên những siêu phẩm hành động kinh điển, để thấy làm ra một phim thành công không phải do tiền bạc hay kĩ xảo, mà ở lòng đam mê và sự hi sinh, yếu tố con người.
It người biết phim hành động đầu tiên của Ngô là tác phẩm gian khổ nhất, và có số phận hẩm hiu nhất, đó là phim Anh hùng vô lệ làm năm 1984. Phim quay ở Thái Lan, với những cảnh hành động dã man liều mạng nhất từng có. Những người đóng thế đã phải chịu hi sinh rất nhiều trong những cảnh mìn nổ cự ly gần, thân thể bốc cháy như ngọn đuốc. Điều nguy hiểm nhất trong phim này là trong các cảnh bắn nhau, hiệu ứng đạn găm vào tường hay trên mặt đất không phải do thuốc nổ cài vào, mà do những tay bắn tỉa trong quân đội hoàng gia Thái bắn bằng đạn thật, diễn viên Cao Hùng bị một viên đạn như vậy làm bị thương ở ngực và để lại sẹo. Cảnh giao đấu cuối phim giữa Cao Hùng và Lâm Chánh Anh là cảnh tàn bạo nhất cho đến ngày nay, mà phim tương tự là Mission Impossible phần 2 không bằng một góc với mồ hôi và máu của hai diễn viên phải bỏ ra. Phim làm ra, bị xếp vào kho cho đến tận 2 năm sau mới đem ra chiếu theo kiểu ăn theo thành công của Anh Hùng Bản Sắc. Ngô không bao giờ thất vọng vì cách đối xử của Hãng Gia Hòa cho bộ phim đầu tay của mình, ông đã thấy tài năng của mình chín dần nhờ sự rèn luyện trong gian khổ đó.
Tại VN, chúng ta có đầy đủ những điều kiện như cảnh thiên nhiên, rừng rậm, vũ khí, có đội ngũ cascadeur tâm huyết, không ngại gian khó, nhưng chúng ta có bao giờ tận dụng hết những điều đó để tạo ra một phim hành động mang bối cảnh ngay tại quê hương mình, một phim thành công thực sự chưa ?
Phim Điệp huyết song hùng năm 1988 của Ngô tốn kém chỉ 2 triệu USD, tức là xấp xỉ bộ phim "Áo lụa HÀ Đông" của Việt Nam ta, con số thật khó tin đối với một tác phẩm gây chấn động cả giới làm phim hành động của Mỹ thời đó. Mới hiểu sự hi sinh và chịu khó của người châu Á to lớn dường nào, đó mới là nguồn lực quan trọng nhất, điều mà Hollywood có thừa tiền bạc không bao giờ có được. Không có cái giá bằng tiền cho việc thực hiện sự đam mê.
Thực tế, những người làm phim có thể linh hoạt trong mọi hoàn cảnh để tiết kiệm chi phí tối đa mà vẫn có những cảnh quay đẹp như ý. Trong phim Điệp huyết song hùng, cảnh ám sát trong lễ hội đua thuyền được ghép từ 2 đoạn, một là phim tài liệu quay trong lễ hội thật và cảnh ám sát được dàn dựng, diều này tránh phiền phức về giấy phép quay phim và tiết kiệm rất nhiều tiền cho diễn viên quần chúng. Những cảnh giao chiến của trực thăng Mỹ và Việt cộng trong phim Điệp huyết Nhai Đầu năm 1992 cũng được ghép từ kho phim tư liệu chiến tranh của Mỹ xen với cảnh thực địa ở Thái Lan. Với kĩ xảo ngày nay, việc chỉnh màu không quá khó để làm phim chiến tranh kiểu đó tại Việt Nam. Mọi thứ khó khăn đều có thể hóa giải bằng sự sáng tạo, và hi sinh.
Ngô Vũ Sâm không bao giờ có duyên khi hợp tác cùng đồng nghiệp, khuynh hướng mô tả bạo lực thái quá của ông làm phật ý những đạo diễn khác, cái tôi của Ngô quá lớn để có thể chịu chia sẻ vài chục phút phim với ý tưởng của người làm chung, bất hòa giữa Ngô và Từ Khắc diễn ra từ sau phim Điệp huyết song hùng khi Từ muốn đề cao cảnh sát còn Ngô muốn ca ngợi tên sát thủ. Từ yêu cầu cắt phim theo ý mình nhưng Ngô không nghevà bản cuối cùng của bộ phim thế nào thì các bạn cũng đã rõ. Mâu thuẫn này tái lại trong Anh Hùng Bản Sắc phần 2, khiến mỗi người chia ra làm 50% của bộ phim, Ngô lo khoản hành động tại Hong Kong còn Từ lo các đoạn diễn xuất tâm lý. Từ Khắc tự tách ra riêng và làm phần 3 một mình sau đó. Cuối cùng thì Từ Khắc có chỗ đứng của mình nhưng quá nhỏ bé, còn Ngô Đã đúng, cái tôi của ông độc đáo, ý tưởng của ông lên đài danh vọng. Ở Việt Nam ta, đâu phải đạo diễn không được phép nắm quyền sinh sát, thậm chí họ còn ăn bớt xén tiền của diễn viên theo ý mình, nhưng liệu chúng ta đã có người tài, dám khẳng định cái tôi của mình, sáng tạo của mình chưa ?. Ta có quyền hi vọng ở họ, những cái tên như Lê Hoàng, Dũng "khùng" cũng có cái tôi rất lớn , vấn đề là phải có một cơ chế thoáng hơn cho sức sáng tạo trong nghệ thuật. Nghiẹp vụ và bài bản nhiều khi không phải là quyết định. Ngô Vũ Sâm đạo diễn các cảnh hành động không bao giờ có kịch bản, ông dẫn diễn viên và đội kĩ xảo xuống hiện trường và ngẫu hứng sáng tạo ra các cảnh hành động. Đó là cách sáng tác của một họa sĩ, hành động theo trí tưởng tượng và cảm hứng. Cảnh mở màn trong phim Lạt Thủ Thần Thám của ông diễn ra ở một trà lầu cũ kĩ được tân trang lại, ở hiện trường khi trông thấy cầu thang gỗ, ông đã phác thảo về cảnh Châu Nhuận Phát trượt từ trên cao xuống và hai tay 2 súng tiêu diệt bọn cướp. Cảnh này rất hiệu quả.
Bài học về sự hi sinh còn có thể kể ra nhiều. Trong phim Lạt Thủ Thần Thám, đoàn làm phim phải làm việc ròng rã 3 tháng trời suốt ngày đêm đến kiệt sức để kịp tiến độ. Trận chiến với bọn buôn vũ khí diễn ra trong một bệnh viện đa khoa vào ban đêm, để tiết kiệm thời gian ; các ô cửa sổ được bịt kín để quay cả vào ban ngày. Cũng vì thời gian ít ỏi và tiết kiệm chi phí mà những cảnh hành động chỉ được quay một lần duy nhất, diễn viên không được phép phạm sai lầm. Người ta đã dùng những tấm kính thật và trong cảnh cháy nổ một mảnh kính đã bay vào mắt Lương Triều Vỹ, anh phải nằm viện trong 1 tuần.Trong cảnh cháy nổ kinh hoàng do bọn tội phạm dùng C4 phá hủy bệnh viện cuối phim, Châu Nhuận Phát phải chạy trong hành lang với cơn bão lửa phía sau, Ngô đã yêu cầu bố trí một lượng chất nổ rất lớn, đội kĩ xảo không dám thực hiện chỉ đạo đó và thuyết phục ông chấp nhận 1 lượng vừa phải, thậm chí với liều lượng đó hậu quả cũng hết sức kinh hoàng, Ngô Vũ Sâm trực tiếp nhấn nút điều khiển trong cảnh quay và suýt giết chết Châu Nhuận Phát, lưng áo và tóc của Châu bị cháy xém sau cảnh quay.
Phong cách của Ngô Vũ Sâm là bạo lực tối đa, sử dụng tối đa mọi thứ, nhiều súng, nhiều đạn, nhiều chất nổ, bắn súng cự ly gần, bắn hai tay hai súng, bắn nhiều phát đạn, máu me nhiều hơn, cháy nổ dữ dội nhất có thể. Ví dụ như số súng sử dụng trong phim Lạt Thủ Thần Thám là 200 khẩu, toàn là vũ khí thật và được tạm nhập vào Hong Kong và kiểm tra nghiêm ngặt trong lúc quay, từ P38, shotgun, tiểu liên Uzi, AK47, M18 đến đại liên M60. Đây là phim hành động có số vũ khí đa dạng nhất xưa nay. Trong phim D9iệp Huyết Song Hùng, cảnh hành động kết thúc phim là đỉnh cao nghệ thuật của John Woo, với chim bồ câu, súng và máu nhuộm trong nhà thờ, hơn 40 ngàn viên đạn bắn ra trong cảnh này. Có bao giờ tại Việt Nam Đặt ra vấn đề cực độ trong bạo lực chưa ? Ta nói nhiều đến một nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc, vậy người thái Lan có xem Ong-bak là niềm tự hào dân tộc không ? Tại sao ta có thể điềm nhiên xem người Thái làm phim Ong-Bak, người Nhật làm phim Ichi-the killer, Zatoichi, và phim của Ngô Vũ Sâm, mà cứ tỉ mẫn cắt gọt từng cảnh bạo lực trong phim chiếu rạp đến mức tác phẩm Max Payne chiếu ở VN chỉ còn là một mớ vụn ngô nghê. Để rồi lại xoay ra cãi nhau xem phim"Kí ức điện biên" sao mà hiền quá, khói lửa như đồ chơi. Ta không biêt hay không dám đi đến "cực độ "?
Tôi không hề bi quan hay vọng ngoại, chỉ mơ ước có ngày được xem một phim hành động đúng nghĩa của Việt Nam. Mong sao những người làm phim có cái tâm, có tài năng sẽ không ngại hi sinh, đi theo đam mê. Chỉ cần con người có 1 đam mê thì không gì ngăn cản được, mọi thứ đều có thể.
Một số phim tiêu biểu của Ngô Vũ Sâm:
Hình: Anh Hùng Vô Lệ
Phim: Điệp Huyết song hùng
Phim: Lạt Thủ Thần Thám
Điệp Huyết Nhai Đầu
Anh hùng bản sắc
Chỉnh sửa lần cuối: