Đàn ông và đàn bà

conghieu1978

Moderator

Gần đến ngày 8/3, lang thang thế nào lại thấy bài này nên post vào đây để các bác đọc chơi.
Truyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, thế giới này thật tươi đẹp, Thần Dớt - Vị thần quyền năng nhất trong các Vị thần đã tạo ra một sinh vật thông minh nhất, hoàn hảo nhất, đó chính là những người Đàn ông. Họ cai trị trần gian tươi đẹp, cuộc sống chỉ có ban ngày với nắng đẹp, chim hót líu lo, cây cối xanh tươi bốn mùa hoa trái. Thần Rượu Vang thì ban tặng cho họ cơ man nào là rượu, họ không việc gì phải xách chai ra đầu ngõ mua rượu như con cháu mấy nghìn năm sau. Họ uống thoả thê, họ say ngất ngây thoải mái, không lo bị ung thư gan hay loét dạ dày, suốt ngày ca hát vui ơi là vui.

Mọi chuyện bắt đầu xấu đi khi những người Đàn ông (vốn cá tính mạnh mẽ, không bao giờ chịu khuất phục) đã có thái độ chống lại các ý chỉ của Thần Dớt (cũng như kiểu con cháu họ suốt ngày chỉ nhăm nhăm chơi đểu sếp). Thần Dớt hay chuyện thì bực mình lắm, liền bốc điện thoại gọi Thần Thợ rèn tới ra lệnh: “Bọn Đàn ông dưới hạ giới dạo này láo quá, suốt ngày chơi bời, lô đề và nhậu nhẹt, thỉnh thoảng lại lên gối ta mấy phát, ngươi Delete bọn nó đi cho ta”. Thần Thợ rèn tâu ngay: “Thưa đại ca, đợt trước hồi em rèn nó, đại ca muốn nó là sinh vật hoàn hảo nên em đã cài phần mềm bất tử, nên ta không thể delete nó được ạ” Thần Dớt lại hỏi: “Vậy có cách nào cho chúng nó tự khử nhau không?”. Thần Thợ Rèn thưa: “Thưa đại ca, em nói thẳng là đếch có, bọn Đàn ông đã được cài phần mềm kết bạn và thân thiện, nên nó cứ thấy người lạ là mời rượu làm quen, không bao giờ có chuyện đánh lẫn nhau”. Thần Dớt cay quá đập bàn: “Anh cho mày 3 ngày suy nghĩ cách diệt bọn này, không thì anh cho mày đi buôn sắt vụn”. Thần Thợ rèn sợ quá vội chạy về nhà làm project.

Ba ngày sau, Thần Thợ rèn Presend kế hoạch tiêu diệt đàn ông mang tên: “Đàn bà”, Thần Dớt đồng ý ngay và cấp kinh phí cho Thần Thợ rèn gấp rút thực hiện. Có thể tóm tắt về mô hình của Đàn bà mà Thần Thợ rèn định làm như sau, đó sẽ là những sinh vật sống tương tự Đàn ông, có nhiệm vụ tiêu diệt Đàn ông một cách dần mòn mà đàn ông không chống lại nổi.

Thần Thợ rèn về kho nguyên liệu để rèn 1 người Đàn bà thì phát hiện ra nguyên liệu không còn đủ. Định phi ra Chợ Giời mua tạm 1 ít về làm nhưng ra tới nơi thì mới hay là bọn nó đếch có Hoá đơn đỏ và nếu mua hoá đơn lại mất 10% VAT, sợ không thanh toán được nên ông ta đành về nhà kho của mình lục lạo tất cả những vật liệu có thể để làm 1 người Đàn bà. Túng quá làm liều ông vơ nguyên liệu của Ác quỷ, của Sư tử, thỏ non, cá sấu, đá cuội, cây cối… trộn cùng nguyên liệu còn thừa lại sau khi rèn Đàn ông, may sao vừa đủ để làm 1 người đàn bà.

Sản phẩm tạo ra thật vừa ý, do có một phần nguyên liệu rèn ra Đàn ông nên họ cũng có 1 diện mạo đẹp đẽ và nhìn chung là" giống ngườ"i, tính cách thì pha trộn của đủ thứ nguyên liệu mà họ được. Có lúc dữ như ác quỷ, kinh hoàng như sư tử, hay khóc như cá sấu, vô tình như cỏ cây, lạnh lùng như đá cuội, tuy nhiên cũng có lúc nhu mì như thỏ non, mềm mại như sóc, thơm tho như món bê sào xả ớt - một món nhậu cánh Đàn ông rất thích.

Thần Thợ rèn còn cài đặt thêm một số phần mềm hỗ trợ như Tò mò, Ghen tuông, Đỏng đảnh, Tham lam… để sản phẩm giết người của mình hoàn hảo hơn. Các phần mềm trên đều có bản crack nên không phải mua bản quyền, do đó ông ta cài đặt thoả thuê, thậm chí có những phần mềm còn đang chạy thử ông cũng cài tất, bất chấp có thể có lỗi…

Ông mang sản phẩm của mình lên trình Thần Dớt, sau khi nghe Thần Thợ rèn giới thiệu cấu hình và tính năng xong Thần Dớt ưng ý lắm, nhưng có 1 thắc mắc: “Anh công nhận là Đàn bà của chú là ngon rồi, nhưng bây giờ làm thế nào để bọn Đàn ông kia phải luôn tìm đến nó và chết 1 cách tự nguyện?”. Thần Thợ rèn giật mình: “Chết cha, đại ca nhắc em mới nhớ, để em qua hỏi thằng Thần Thương hiệu và Marketing xem có cách nào cho Đàn bà hấp dẫn bọn Đàn ông không?”. Nói xong tất tả đi luôn.

Biết chuyện, Thần Thương hiệu và Marketing phán: “Mày đúng là Thợ rèn, ngu bỏ mẹ, mày chỉ thấy cần 1 cái gì đó, khi mày thiếu cái đó, đúng chưa? Cách tốt nhất là mày cấu của Đàn ông 1 phần cơ thể nào đó, sau đó mày lắp vào Đàn bà, thế là thằng Đàn ông nào cũng phải cần Đàn bà để bù vào chỗ thiếu đó. Hiểu chưa?”. Thần Thợ rèn như bắt được vàng, chạy về nhà mở sơ đồ cấu tạo Đàn ông ra xem có chỗ nào cấu được không. Ông gặp phải một trở ngại lớn, vì trước đây, ông đã làm ra người Đàn ông quá hoàn hảo, quá đẹp. Do đó không thể nào cấu đi một cái gì, thậm chí ngay cả cái chỗ “make water” nhìn bề ngoài trông có vẻ hơi vướng víu nhưng thực ra ông ta đã chủ định làm như thế để Đàn ông tiện có chỗ… cầm nắm, điều chỉnh hướng sau mỗi lần nhậu nhẹt tới bến. (nếu không có chỗ điều chỉnh hướng thì dễ “tương” vào chân nhau do Đàn ông có tập quán “make water” tập thể để bàn chuyện chính trị, như vậy vừa mất vệ sinh và mất đoàn kết).

Nghĩ nát óc, Thần Thợ rèn quyết định sẽ không lấy bộ phận bên ngoài của Đàn ông để không làm hỏng vẻ đẹp của tuyệt tác. Ông sẽ lấy 1 bộ phận bên trong, tìm đi tìm lại, cuối cùng ông quyết định lấy 2 dẻ xương sườn của Đàn ông, xem ra hai cái dẻ sườn đó không quan trọng lắm. Thế là nhân lúc Đàn ông say rượu ngủ li bì, Thần Thợ rèn nhờ Thần Bảo hành xuống hạ giới mở Đàn ông ra cấu trộm đôi dẻ sườn mang về. (Sau này con cháu Thần Bảo hành toàn mở điện thoại ra xơi mất IC ngon của khách hàng). Với tài năng của mình, Thần Thợ rèn lắm nhoáng 1 cái là xong. Vậy là Đàn bà đã trở thành thứ còn thiếu của Đàn ông, và chắc chắn Đàn ông sẽ không thể nào không tìm đến Đàn bà.

Cá nhân Thần Dớt thì vẫn chưa thoả cơn tức giận, ông ta còn muốn trừng phạt Đàn ông nhiều hơn thế, tuy nhiên sợ mang tiếng là lớn rồi còn chơi ác, nên ông ta quyết định mượn tay Đàn bà để làm điều đó. Ngày tiễn Đàn bà lên đường làm nhiệm vụ, Thần Dớt giao cho Đàn bà 1 cái hộp, trong đó đựng đầy đủ những thứ kinh hoàng như: chết chóc, HIV, ma tuý, mại dâm, bò điên, lợn tai xanh, cúm gà, đêm tối, đau khổ… Và dặn Đàn bà: “Ta biết con có tính tò mò, nhưng con tuyệt đối không được mở cái hộp này ra”. Đàn bà vâng lời ngay, nhưng Thần Dớt biết thừa là kiểu gì Đàn bà cũng tò mò mở cái hộp ra. (Thằng cha này trông thế mà thâm thật).

Đàn bà xuống hạ giới, cánh Đàn ông mừng khôn xiết nhào tới đón tiếp (dù không biết tại sao lại mừng họ). Gần như một sự mặc định, Đàn ông tự tìm đến Đàn bà, rủ họ đi theo mình, sau đó nai lưng ra làm kiếm tiền thuê bọn Khoan cắt Bê tông về khoan hang đá cho Đàn bà ở. Cực nhọc không để đâu cho hết, các thú vui rượu chè và lô đề bị hạn chế dần, Đàn ông rất bức xúc nhưng không hiểu sao, họ không thể nào rời xa Đàn bà được, như vậy họ sẽ bị thiếu xót.(khốn nạn thật quả nàythì đỡ thế nò được)

Về phần Đàn bà, họ sống rất hồn nhiên như họ vốn có, sự hồn nhiên đó cũng chính là những gì Thần Dớt và Thần Thợ rèn mong muốn, nó sẽ giết chết người Đàn ông một cách tự nhiên mà Đàn bà không bao giờ phải suy nghĩ hay động lòng. Đó như 1 sự mặc định. Về số phận cái “hộp khổ đau” mà Thần Dớt cho, Đàn bà sau 7 ngày quyết tâm không mở, cuối cùng đến ngày thứ 8 đã không chịu được bèn mở ra. Thế là từ đó trần gian có bóng đêm xen với ngày, có bệnh tật, có chết chóc, ung thư gan, đái tháo đường… Hàng nghìn năm sau, con cháu của Đàn ông và Đàn bà vẫn lặp lại quy trình này. Sau khi họ cưới xong, bao giờ cũng có 1 tuần Trăng mật, sau 7 ngày Mật ngọt đó, Đàn bà mở cái hộp, và cuộc sống trở thành Vỡ Mật…(không thể chấp nhận nổi bọn đàn bà)

Đàn ông không còn đoàn kết như trước, họ ngộ nhận nhầm xương sườn của nhau, tranh giành Đàn bà… thế là từ đó Thế giới có chiến tranh, chém giết hoặc nhẹ hơn thì có Phim Hàn Quốc với đủ các kiểu tranh giành xương sườn.

Cho đến ngày nay, Đàn ông và Đàn bà vẫn không thoát khỏi cái trò chơi quái ác của Thần Dớt, tuy nhiên, để cho đỡ đau đớn, người ta đã hoa mỹ sự trừng phát đó lên thành Tình yêu, Hôn nhân, Gia đình… nhưng xét về bản chất, những người Đàn ông con cháu ngày nay cũng có số phận không sáng sủa hơn ông cha ngày trước. Họ vẫn tìm đến Đàn bà và rồi héo mòn một đời trong tay Đàn bà, họ lại coi đó như 1 điều vui sướng, như một nhiệm vụ bất khả kháng nhưng có biết đâu, đó là sự trừng phạt truyền đời mà thôi…
 

conghieu1978

Moderator
Ðề: Đàn ông và đàn bà

Đây là câu chuyện gốc:

Chiếc hộp Pandora

Chuyện kể rằng, xưa kia khi thần Dớt sáng tạo ra loài người, nhưng thần Dớt lại không ban cho một đặc ân gì hết để họ có thể dùng làm vũ khí bảo vệ giống nòi. Họ sống trần trụi trong một cuộc sống tối tăm, hoang dại với biết bao nỗi hiểm nguy đe dọa họ từng phút từng giờ. Khi ấy trên thế giới chỉ có rặt là đàn ông, còn đàn bà chưa có. Các vị thần chưa sáng tạo ra cho cuộc sống người đàn bà.

Việc làm đó của thần Dớt khiến Prômêtê bất bình vì Prômêtê vốn yêu quý loài người. Bữa kia nhân vụ phân xử một cuộc tranh chấp giữa các vị thần bất tử và loài người đoản mệnh ở Mêcônê, Prômêtê với trái tim ưu ái đối với loài người đã chọn một con bò to béo giết thịt để dâng các vị thần và ban cho loài người. Vốn yên quý loài người và không ưa gì thần Dớt, Prômêtê đã chia thịt ra làm hai phần. Một phần là bộ lòng và những miếng thịt ngon Prômêtê đem bọc lại trong một mảnh da xấu xí. Còn một phần là những miếng xương ngắn, xẩu dài, gân dai, bạc nhạc, thần đem bọc lại trong một lớp mỡ béo ngon lành. Và Prômêtê kính cẩn dâng cả hai phần lên để cho Dớt lựa chọn. Dớt chẳng nghi ngờ gì, chọn ngay phần mỡ béo bọc ngoài vì nó hấp dẫn hơn cả. Nhưng hỡi ôi! Khi mở ra thì bên trong toàn là xương xẩu chẳng có lấy một miếng thịt nào. Dớt tức uất lên tận cổ song đành ngậm đắng nuốt cay. Nhưng cũng vì thế mà trong trái tim của vị thần này bùng lên một nỗi căm tức, thù địch đối với Prômêtê và loài người. Vì câu chuyện này mà loài người từ đó trở đi, đời này qua đời khác, mỗi khi cúng tế thần linh đều phải kính cẩn đốt xương súc vật trên các bàn thờ uy nghi, trang trọng. Dớt thù ghét Prômêtê và loài người… “Loài người là cái gì mà Prômêtê lại quan tâm, chăm sóc chúng đến như thế?… Đã thế ta sẽ không ban cho chúng ngọn lửa thiêng liêng nữa. Ta sẽ chẳng lấy cây tần bì làm đuốc, đốt cháy lên ngọn lửa hồng không mệt mỏi để trao cho chúng nữa. Để xem xem chúng sẽ sống ra sao và Prômêtê liệu có cứu chúng khỏi họa tuyệt diệt không nào!”. Dớt nghĩ thế và làm như thế.

Nhưng Prômêtê đã đoán được ý đồ của Dớt bởi vì thần vốn là người tiên đoán được mọi việc. Và lập tức Prômêtê lấy ngọn lửa thiêng liêng của thiên đình ủ kín vào trong lớp ruột xốp khô của một loài cây sậy (Férule) đem xuống trần trao cho loài người. Bằng cách ấy Prômêtê đã đem “tia lửa giống” băng qua bầu trời xuống trần mà Dớt không hay không biết. Thế là ngọn lửa của Prômêtê đến tay loài người. Khắp mặt đất, chỗ này chỗ khác, nơi này nơi khác người người nhà nhà truyền cho nhau cái ánh sáng thiêng liêng bất diệt đó. Từ thiên đình nhìn xuống, bỗng nhiên Dớt thấy đâu đâu cũng rực lên từng đốm sáng nhấp nhánh, bập bùng. Dớt biết, thôi thế là mưu đồ của mình đã bị Prômêtê phá vỡ. Ngọn lửa thiêng liêng, báu vật riêng của các bậc thần linh, một vũ khí vô địch đã bị mất rồi. Ngọn lửa đã về tay người trần thế mất rồi. Một nỗi căm tức lại cắn rứt trái tim của thần Dớt: “… Thế là loài người không bị tiêu diệt nữa… không thể tiêu diệt loài người được nữa! Chúng nó đã có một vũ khí vô địch mà chỉ riêng các vị thần slanhpơ mới có… nhưng không tiêu diệt được chúng thì ta cũng quyết không để cho chúng sống yên vui, hạnh phúc!…”. Dớt nghĩ thế và mưu tính một sự trả thù. Các vị thần slanhpơ được triệu đến. Theo lệnh của Dớt, vị thần Chân thọt Hêphaixtôx danh tiếng lẫy lừng, lấy đất và nước nhào nặn ra một người nhưng không phải là người đàn ông, mà là một người đàn bà, một thiếu nữ, phỏng theo hình dáng thanh tú, kiều diễm của các vị thần.
Đương nhiên là người thiếu nữ đó phải vô cùng xinh đẹp. Ngay các vị nữ thần khi thấy cũng phải tấm tắc khen thầm. Hêphaixtôx còn ban cho người thiếu nữ đó tiếng nói thánh thót như chim, sức sống bừng bừng, rạo rực như hơi thở hừng hực của lửa nóng ở lò rèn. Và đó là vật dành riêng cho giống người trần đoản mệnh. Sức sống này được vị thần Chân thọt đưa vào ẩn náu trong một thân hình mềm mại như một làn sóng biển, uyển chuyển như một giống dây leo, sáng ngời như ánh trăng rằm, long lanh như những hạt sương chưa tan buổi sớm. Nữ thần Atêna có đôi mắt sáng ngời, ban cho nàng chiếc thắt lưng xinh đẹp của mình và một tấm áo dài trắng muốt. Nàng lại còn ban cho người thiếu nữ đó một tấm lụa mỏng để cô ta trùm lên vầng trán cao cao xa xa vời vợi của mình. Một chiếc mũ bằng vàng do đích thân thần Hêphaixtôx với bàn tay khéo léo của mình sáng tạo ra, được nữ thần Atêna đem tới âu yếm đặt lên đầu người con gái. Trên chiếc mũ vàng ngời ngợi này, Hêphaixtôx đã dày công chạm khắc biết bao hình ảnh đẹp đẽ của vũ trụ và thế gian: núi rừng chập chùng, suối sông uốn khúc, nai thơ thẩn dưới trăng, hươu từng bầy gặm cỏ… nơi đây dưới ánh bình minh người người đang mải miết cày lật đất đen, nơi kia bên bếp than hồng, người người quây quần nướng thịt thú rừng, thỏ, nai săn được. Nữ thần Tình yêu và Sắc đẹp Aphrôđitơ ban cho cô gái vẻ đẹp duyên dáng, dục vọng đắm say và sự khêu gợi thầm kín. Còn thần Hermex ban cho cô gái tài nói năng tế nhị, dịu dàng, có thể cám dỗ làm xiêu lòng người khác. Thần lại ban cho cô gái cả tài che giấu ý nghĩ thật của mình, trái tim nghĩ một đằng miệng nói một nẻo. Đó là sự không trung thực và thói xảo trá, ton hót, điêu ngoa. Cả những lời nói nịnh khéo, khen bừa, lẩn tránh quanh co để được vừa lòng tất cả mọi người hoặc lấp lửng nước đôi, mặn nồng vừa đấy mà đã nhạt phai ngay liền, thoắt khóc thoắt cười đều do vị thần Trộm cắp Hermex ban cho cô gái hiền dịu, trong trắng, đẹp đẽ tuyệt vời đó. Tiếp đến những nữ thần Duyên Sắc Kharit và nữ thần Khuyên Nhủ đeo vào cổ người thiếu nữ những chiếc vòng vàng muôn phần xinh đẹp. Còn những nữ thần Thời Gian – Hơr có mái tóc đẹp đội vào đầu cô gái vòng hoa xuân rực rỡ thắm sắc thơm hương.

Khi mọi việc đã xong xuôi, Hermex tuân theo ý định của thần Dớt, đặt tên cho người thiếu nữ đó là “Păngđor” nghĩa là “có đủ mọi tài năng”. Mà đúng thế, bởi các vị thần đã ban cho người con gái đó Charites, thần thoại La Mã: Gràces gồm ba nữ thần Aglác (La Brillante), Thalie (La Verđoáante), Euphroạáne (La Joie intéricure). Perạuasion, Peitho, thần thoại La Mã: Suad. Heures, gồm hai nữ thần Thallo và Carpo sau thêm một hoặc hai nữ thần nữa là Eirêné (Paix) và Auxo cai quản thời gian chín nở của mùa màng. Còn có tên gọi là các nữ thần Saisons (mùa màng). đủ mọi tài năng. Thần Dớt quyết định đưa người con gái này xuống trần để làm vợ Pimêtê. Từ nàng Păngđor này sẽ sinh sôi, nảy nở ra giống đàn bà, một loài độc hại cho giống đàn ông mà giống đàn ông không sao dứt bỏ được bởi vì, theo sự sáng tạo của các vị thần, giống đàn bà là loài không thể chịu đựng được cuộc sống vất vả, nhọc nhằn, nghèo túng, khó khăn mà chỉ sinh ra để sống trong cảnh an nhàn, sung túc và hưởng thụ kết quả lao động khó nhọc của người đàn ông, cũng như gây ra cho người đàn ông biết bao điều đau khổ, phiền muộn trong chuyện hôn nhân và gia đình.

Người đàn bà sẽ là người bạn đường của người đàn ông nhưng là người bạn đường gây ra những nỗi bất hạnh cho người đàn ông. Đó là cái tai họa mà thần Dớt ban cho loài người. Theo lệnh của Dớt, vị thần Dẫn Đường sáng suốt Hermex đưa Păngđor xuống trần để làm bạn với pimêtê. Dớt còn giao cho Păngđor một cái chum đậy kín (có chuyện kể là “cái hộp”, “cái tráp”) và căn dặn kỹ, dặn đi dặn lại Păngđor không được mở ra xem. Không phải kể dài dòng hẳn mọi người cũng đoán biết được đứng trước Păngđor, chàng pimêtê sẽ như thế nào. Anh ta bối rối, ngây ngất đến đờ đẫn người ra trước sắc đẹp của Păngđor. Vốn là người có đầu óc nặng nề, chẳng tỉnh táo gì, nay trước tình cảnh này anh ta lại càng mất tỉnh táo hơn nữa, nhất là khi được nghe những lời nói dịu dàng, được tiếp nhận những cử chỉ rất… rất đáng yêu của Păngđor. Thế là pimêtê quên sạch cả những lời dặn dò chắc chắn của Prômêtê trước lúcPrômêtê bị thần Dớt sai bộ hạ đến bắt đi, giải đến một vùng núi đá hoang vắng và xiềng Prômêtê vào đó. Vì là người tiên đoán nên Prômêtê biết trước mưu đồ của Dớt. Chàng dặn lại pimêtê, tuyệt không được nhận một tặng phẩm gì, tiếp nhận một ai của thần Dớt đưa đến. Nếu có thì phải gửi trả lại các vị thần slanhpơ ngay.

Nhưng làm sao mà pimêtê nhớ được lời căn dặn ấy hay dẫu có nhớ thì làm sao mà pimêtê có đủ nghị lực để thực hiện đúng lời căn dặn ấy, và việc phải xảy ra đã xảy ra. pimêtê cưới Păngđor làm vợ. Không rõ đôi vợ chồng này đã sống với nhau bao nhiêu ngày để cho đến một ngày kia họ gây ra tai họa cho thế gian và loài người, cái tai họa gớm ghê truyền kiếp bắt đầu từ gia đình họ. Số là Dớt có trao cho Păngđor một cái chum đậy kín và dặn đi dặn lại Păngđor không được mở ra xem. Păngđor nói điều đó cho pimêtê biết. Nghe lời vợ, chàng cẩn thận đưa chum vào trong phòng và chẳng hề ngó ngàng, táy máy đến cái vật thiêng liêng ấy của thần Dớt. Chàng cũng không quên dặn bảo gia nhân điều cẩn mật mà vợ chàng đã từng nói đi nói lại với chàng nhiều lần. Nhưng bữa kia, khi pimêtê đi vắng, Păngđor ở nhà, bỗng đâu từ trái tim nàng ngọ nguậy thói tò mò muốn biết xem trong chiếc chum kia đựng những gì mà thần Dớt lại ra lệnh nghiêm cấm ngặt nghèo đến thế, căn dặn kỹ lưỡng đến thế, Păngđor đắn đo suy nghĩ, nửa muốn nửa không, nhưng rồi nghĩ quanh nghĩ quẩn thế nào, nàng lại để cho tính tò mò xúi giục. Thật là ma đưa lối quỷ dẫn đường!…”… Chậc… cứ mở ra một tị, nhoáng cái thôi rồi đậy kín, chắc chẳng tội vạ gì…”. Păngđor nghĩ thế và mở nắp chum ra. Một cơn gió lốc từ đáy chum cuốn bay lên, ùa ra ngoài làm Păngđor tối tăm mặt mũi. Những thứ gì trong đó? Đó là những hạt giống, những hạt giống của mọi loại tai họa như: Chiến tranh, Đói khổ, Trộm cắp, Lừa đảo, Phản bội, Dối trá, Ghen tị, Thù hằn, ức hiếp, Bạo lực, Keo kiệt, Bủn xỉn, Bạc ác, Bất nhân, Bất nghĩa, Bệnh tật, Dịch tả, Thương hàn, Dịch hạch, Sốt rét… Lũ lụt, Động đất, Sụt đất, Núi lửa phun… tóm lại là mọi thứ Tai họa, Xấu xa và Tội ác. Păngđor đậy vội nắp chum lại thở phào một cái. Nàng có biết đâu hành động tò mò của nàng đã gây cho loài người một cuộc sống bi thảm, khốn khó mà không bút nào tả xiết. Những hạt giống của mọi thứ Tội ác, Xấu xa. Tai họa bay đi khắp nơi trên thế gian nảy mầm đâm nhánh ở bất cứ chỗ nào có con người, luồn lách vào trái tim con người. Và cũng từ đó trở đi loài người mất đi cuộc sống vô tư, êm ấm, hạnh phúc. Nhưng tuy nhiên, trong cuộc sống, phúc họa, buồn vui, sướng khổ thường bên nhau. Có lẽ nào, bên cái tai bay vạ gió đó mà loài người trần tục chúng ta phải chịu, há chẳng còn điều gì an ủi chúng ta? Có, nhất định phải có!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

HDCP

Super Moderators
Ðề: Đàn ông và đàn bà

Khiếp, nhiều chữ quá ai mà đọc được ;))
 

lowtech

Member
Ðề: Đàn ông và đàn bà

Gái xinh thì không giàu, còn gái giàu thì lại.....
 

HD Tây Ninh

Well-Known Member
Ðề: Đàn ông và đàn bà

Em không tài nào mường tượng được cảnh đàn bà họ giành đàn ông như thế nào cả =))
 

hellomoto

Active Member
Ðề: Đàn ông và đàn bà

Khiếp, nhiều chữ quá ai mà đọc được ;))
đề nghị các bác cho xin ít hình minh họa cho sinh động đậy tý đi ạ
đây có phải thần Dớt ko ạ ?
16f9.jpg
 
Bên trên