Đường Sơn Đại Địa Chấn
Đó là tên nguyên bản của bộ phim ấy. Nhưng mình thích tên tiếng Anh hơn – Aftershock. Từ góc độ người xem thì thấy thế này:
Quay phim đẹp!
Diễn viên đẹp!
Hóa trang đẹp!
Âm nhạc đẹp!
Kỹ xảo hình ảnh đẹp!
Câu chuyện cực đẹp!
Điện ảnh Trung Quốc thật đáng sợ!
Xem lướt các bài giới thiệu trên báo mạng thì thấy những thứ họ đề cập chỉ là sự lạnh lùng vô cảm với 1 bộ phim như thế này. Có thể những “nhà báo” đó quá bận nên không có 2h để xem kỹ bộ phim hoặc cũng có thể nhà phát hành phim và các rạp chi quá ít cho những “nhà báo” vốn đo số chữ trong 1 bài viết bằng số lượng các số 0 phía sau đuôi ở ủy nhiệm chi.
Theo cái vốn hạn hẹp của mình (bỏ qua giai đoạn “Đèn lồng đỏ” vì hồi đó thế giới chưa “phẳng”), từ khi “Anh hùng” xuất hiện đã thấy tầm của điện ảnh Trung Quốc rồi. Đến “Thập diện mai phục”, rồi “Họa Bì”, “Xích Bích”, “Thập nguyệt vi thành”, “Sắc, Giới!” (tên của phim này mình cam đoan đa phần người xem đếch hiểu cho đến khi đọc tên tiếng Anh)…cứ lần lượt xuất hiện thuyết phục người xem ở bề dày văn hóa, sự nghiêm túc của những người làm phim. Nay là Đường Sơn Đại Địa Chấn.
Có thể nó hay vì gốc tác phẩm văn học nó hay nhưng để từ một tác phẩm văn học hay đến tác phẩm điện ảnh hay là một quãng đường xa. Với cách kể chuyện ấy, cách khắc họa nhân vật, cảm xúc ấy, mình cho rằng, người làm phim đã hết sức thành tâm với những nạn nhân của trận động đất.
23 giây và 32 năm.
Khoảnh khắc và đời người. Cái mâu thuẫn giằng xé ấy xuyên suốt bộ phim biến nó trở nên khác biệt hoàn toàn với những bộ phim thảm họa kiểu Mỹ.
Cũng như chiến tranh, sự thảm khốc không chỉ nằm trong chính các thảm họa mà nằm ở những tháng ngày sau đó, khi thảm họa đã kết thúc. Cơn động đất chỉ 23 giây mà hậu quả của nó đến 32 năm sau mới được giải quyết, mà đó chỉ là một trường hợp, còn những hậu quả không giải quyết được thì sao? Cái tựa đề “Aftershock” hay ở chỗ đó.
Vài phút hình ảnh trong trận động đất được đầu tư chi tiết chỉ là cái cớ cho những đau đớn, dằn vặt suốt cả chiều dài bộ phim. Vài phút hình ảnh ấy về hiệu quả đặc biệt thì khỏi bàn. Quá tốt! Các chi tiết rất tinh tế như việc cá cảnh nhảy khỏi bể chẳng hạn. Mà về hình ảnh thì cả bộ phim đều rất đẹp, các tông màu chuyển dần từ xám sang ấm theo thời gian. Những góc máy rộng, đại cảnh được sử dụng đúng lúc nhưng không quá lạm dụng mà chỉ vừa đủ cho người ta thấy sự lớn lao, mạnh mẽ. Bối cảnh và góc quay làm tốt đến nỗi mình thấy như đang sống trong nó. Những cảnh quay trong trường Đại học Y, những bông tuyết bay bên ngoài ô cửa sổ, dù ít nhưng mới đẹp làm sao. Những thứ ấy cộng với thủ pháp “bỏ qua” khiến người ta không tìm thấy bất kỳ một sự “kể lể” nào trong phim. Nói về cái sự “kể lể” – sợ người xem không hiểu này thì điện ảnh nước nhà là nhất.
Xuyên suốt bộ phim người ta không chỉ được thấy sự phát triển của câu chuyện, sự lớn lên và già đi của các nhân vật mà còn thấy được sự phát triển của cả một đất nước Trung Quốc, cả những dấu ấn lịch sử qua vài khuôn hình nhưng vẫn đậm nét như lễ tang Mao Trạch Đông chẳng hạn. Cứ mỗi mười năm là một mốc thời gian, chừng đó đủ để thể hiện sự phát triển, đổi thay trên mọi con người, mọi vùng đất. Các nhân vật cũng có con đường phát triển của mình. Con đường đó hết sức tự nhiên và hợp với bối cảnh chung của cả nước Trung Quốc mở cửa. Một Trung Quốc từ những khu tập thể chật hẹp đến Trung Quốc với căn hộ cao cấp, từ những gia đình công nhân đến tầng lớp tư bản mới cho con học tiếng Anh gia sư, cả đám thanh niên bỏ nhà ra phố kiếm sống. Một anh trai làng không đi học đại học, đến Hàng Châu làm xe đạp chở khách du lịch và sau 20 năm thì trở thành giám đốc công ty du lịch. Cái lý đó rất tự nhiên, rất hợp lẽ. Một cô gái xa nhà đi học, gặp một gã trai khóa trước và chuyện gì đến sẽ phải đến trong ký túc xá với rèm che và ri đô. Và một người mẹ mang trong lòng tình yêu, nỗi đau đớn với chồng và con bị mất trong cuộc động đất, quyết tâm ở giá. Cái thay đổi đối lập với cái kiên định là người xem thấy cả một xã hội sống động và đầy suy tư với số phận của các nhân vật và cả của mình.
Có một tình tiết quan trọng là nút thắt, là lý do cho mọi diễn tiến tâm lý các nhân vật chính trong phim – quyết định chọn một trong hai của bà mẹ. Nhân đọc ở chỗ nào đó nói về tình tiết này, mình mới có ý kiến. Thưa với các bạn, kể cả trẻ lẫn già là nếu các bạn chỉ nhìn thấy ở việc chọn cứu đứa con trai là “trọng nam, khinh nữ” thì hoặc là các bạn chẳng hiểu quái gì về đời hoặc là các bạn xem phim không kỹ. Mà mình chủ quan cho rằng khả năng số một nhiều hơn. Nói đến đây lại nhớ đến một tình tiết trong “Tỷ phú khu ổ chuột” mà một bạn đọc nhiệt tình nào đó đã phân tích trên tuanvietnam phiên bản cũ. Buồn cho bạn ấy là xem đếch kỹ cái phim đó và có khi xem kỹ cũng đếch hiểu Portot và Arxtot là gì.
Trở lại với tình tiết lựa chọn này, thứ nhất, theo logic bộ phim, bà mẹ phải chọn cứu thằng con trai vì lúc ấy không còn nghe thấy tiếng đứa con gái nữa (mặc dù thằng bé kêu là lúc nãy có nghe tiếng chị), như vậy khả năng đứa con gái chết rồi là cao. Thứ hai, cũng theo logic hoàn cảnh phim lúc đó, những người giúp còn phải đi cứu những người khác. Như vậy cứu một đứa còn hơn không đứa nào, mà rõ ràng khả năng sống của thằng con trai lúc đó được khẳng định cao hơn. Nếu như hai lý do trên chưa đủ các bạn nguôi ngoai bỏ cách nhìn “trọng nam khinh nữ” thì mời đọc thêm lý do thứ ba sau đây. Thứ ba, đã làm cha mẹ, không ai đang tâm giết con mình dù trực tiếp hay gián tiếp (những chuyện bát nháo xã hội vô đạo đức mà các báo công an và báo mạng đưa hàng ngày không bàn ở đây), vấn đề ở đây là con chị - thằng em sinh đôi. Ta vẫn nói câu “làm em, ăn thèm, vác nặng” là để phản ánh cái đứa sinh sau hay bị bắt nạt trong nhà bởi anh, chị nó. Nhưng đứa em bao giờ cũng được cưng chiều hơn, kể cả con trai hay con gái. Cái vẻ ngoài của tình tiết “không cho ăn cà chua” dễ làm người ta tưởng là “trọng nam khinh nữ” và kéo theo việc chọn cứu đứa em, nó đã đánh lừa các khán giả khờ khạo. Từ đó nó mới có cớ dẫn đến cái tình tiết đắt giá sau này là bà mẹ vẫn để cà chua trên bàn thờ cô chị. Có thể nói chính cái nút thắt ấy đẩy bộ phim tràn ngập uẩn ức và đẩy khán giả xông vào bộ phim. Thành công là ở chỗ đó chứ còn đâu? Thế nếu là bạn, bạn có giải pháp nào trong tình huống đó, lúc đó là năm 1976 ở Trung Quốc.
Bên cạnh nhiều thứ muốn nói mà ngại nói, có một điều dứt khoát phải nói đó là xem cái Credit của bộ phim thì hỡi ôi, toàn người Trung Quốc làm, chỉ có ekip hóa trang là của Hàn Quốc, làm kỹ xảo ở Hàn Quốc. Đó là lý do phải nói là nền Điện ảnh Trung Quốc đáng sợ. Trong khi ở ta còn mải tranh cãi xem vị nghệ thuật hay vị nhân sinh, phim nghệ thuật hay phim thị trường, (được một tí đấm đá, khói lửa, mông-ngực, vài cảnh quay thiên nhiên đèm đẹp thì đã ầm ĩ loạn xạ cả lên) thì Trung Quốc nó đã đi đến đâu rồi.
Nói ra thì còn nhiều lắm. Nên nói đến vậy thôi. Xem là biết mà.