solomine
Well-Known Member
Kính thưa các bác,
Từ lúc mới biết coi phim (khoảng năm 1991) đến nay cũng khá lâu. Lúc đó, ba e có sắm 1 cái đầu băng từ Sharp với jy vọng đc xem phim Mỹ, mà đúng thật phim Mỹ coi cứ như thật, coi mà quên ăn ngủ. Đc 1 thời gian chuyển sang TVB Hồng Kông thì lại 1 phen mất ăn mất ngủ nữa.
Cái đam mê phim ảnh xuất hiện cùng lúc với những phim Terminator 2 (mà mình quen gọi là Ng Sắt với Ng Dẻo), Robinhood, Superman.... rồi sang Sở Lưu Hương, Xác chết loạn giang hồ, Như Lai Thần Chưởng,.....
Chính vì thế cái "nghiệp" phim ảnh này đối với e như bữa cơm hằng ngày vậy, xưa xem băng nghe qua loa TV, 10 năm trc thì là DVD xem qua dàn loa cùi (tiền là của sư phụ và sư mẫu tài trợ, mình chỉ có hưởng sái thôi) và cái am-ly 2 kênh mà mình phải lặn lội tìm kiếm cả tuần lễ (Technic) về xem phim và nghe nhạc. Giờ mới biết sound 5.1 là như thế nào?
Nhà mình ko thuộc loại có hạng nên tiền đối với mình thực sự là quan trọng, khi mua 1 cái j đó phải suy tính thiệt hơn, rõ khổ. Năm nay mình cũng gần 30, cái tuổi mà theo mình thì nó nằm ngay khúc ngừng ăn chơi và nên ổn định. Thế nhưng cái sự pt của nền CN phim ảnh cứ ám ảnh bản thân nên rồi thì nào là HDP (Egreat S700 Pro), AIO (LG 6320H), LED 3D TV (Sharp 40'' LE835M)... khốn khổ thiệt. Đến nay, mình tạm hài lòng với những gì mình có, tuy có thể theo 1 số bác thì chẳng đâu vào đâu nhưng với mình thì đó là cả cuộc sống. Có lẽ phim ảnh đối với mình là điều ko thể thiếu, đôi khi mình còn rút ra đc nhiều bài học, kinh nghiệm sống từ đấy và chắc là nó sẽ theo mình cho tới khi nào mình ko thể thấy hay coi phim đc nữa.
Tâm sự của 1 thằng con trai bình thường như những thằng khác. Các bác có hoàn cảnh giống e thì cùng ngẫm lại những kỷ niệm của riêng mình nhé, đôi khi cuộc sống xô bồ hiện tại lại ko bằng quá khứ hôm xưa đâu.
Các bác đừng ném đá e nhé, tâm sự cả đời e đấy và e tự hào về nó, chắc sẽ ko bao giờ quên đc. Văn e dở lắm các bác đừng chê.
Cám ơn mọi ng đã cùng đọc.
Từ lúc mới biết coi phim (khoảng năm 1991) đến nay cũng khá lâu. Lúc đó, ba e có sắm 1 cái đầu băng từ Sharp với jy vọng đc xem phim Mỹ, mà đúng thật phim Mỹ coi cứ như thật, coi mà quên ăn ngủ. Đc 1 thời gian chuyển sang TVB Hồng Kông thì lại 1 phen mất ăn mất ngủ nữa.
Cái đam mê phim ảnh xuất hiện cùng lúc với những phim Terminator 2 (mà mình quen gọi là Ng Sắt với Ng Dẻo), Robinhood, Superman.... rồi sang Sở Lưu Hương, Xác chết loạn giang hồ, Như Lai Thần Chưởng,.....
Chính vì thế cái "nghiệp" phim ảnh này đối với e như bữa cơm hằng ngày vậy, xưa xem băng nghe qua loa TV, 10 năm trc thì là DVD xem qua dàn loa cùi (tiền là của sư phụ và sư mẫu tài trợ, mình chỉ có hưởng sái thôi) và cái am-ly 2 kênh mà mình phải lặn lội tìm kiếm cả tuần lễ (Technic) về xem phim và nghe nhạc. Giờ mới biết sound 5.1 là như thế nào?
Nhà mình ko thuộc loại có hạng nên tiền đối với mình thực sự là quan trọng, khi mua 1 cái j đó phải suy tính thiệt hơn, rõ khổ. Năm nay mình cũng gần 30, cái tuổi mà theo mình thì nó nằm ngay khúc ngừng ăn chơi và nên ổn định. Thế nhưng cái sự pt của nền CN phim ảnh cứ ám ảnh bản thân nên rồi thì nào là HDP (Egreat S700 Pro), AIO (LG 6320H), LED 3D TV (Sharp 40'' LE835M)... khốn khổ thiệt. Đến nay, mình tạm hài lòng với những gì mình có, tuy có thể theo 1 số bác thì chẳng đâu vào đâu nhưng với mình thì đó là cả cuộc sống. Có lẽ phim ảnh đối với mình là điều ko thể thiếu, đôi khi mình còn rút ra đc nhiều bài học, kinh nghiệm sống từ đấy và chắc là nó sẽ theo mình cho tới khi nào mình ko thể thấy hay coi phim đc nữa.
Tâm sự của 1 thằng con trai bình thường như những thằng khác. Các bác có hoàn cảnh giống e thì cùng ngẫm lại những kỷ niệm của riêng mình nhé, đôi khi cuộc sống xô bồ hiện tại lại ko bằng quá khứ hôm xưa đâu.
Các bác đừng ném đá e nhé, tâm sự cả đời e đấy và e tự hào về nó, chắc sẽ ko bao giờ quên đc. Văn e dở lắm các bác đừng chê.
Cám ơn mọi ng đã cùng đọc.