Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

teppicnpc

Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

em cũng suy tầm được cái này hay lắm, không biết có đụng hàng với Bác nào thì cho em sorry nhé.


Một ngày kia, Đường Tăng đi ngang qua Ngũ Hành Sơn.
Theo lời Bồ tát, Ngộ Không đã gọi Đường tăng một tiếng gọi thắm thiết cất lên từ hốc núi:
...S...Ư...P...H...Ụ...
Xa xa Đường Tăng nghe thấy, liền đáp lại:
...N...H...Ậ...U...K...H...Ô...N...G..
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( Doãn Dzũng )

Chồng con cái...

Chẳng biết là từ đâu, từ bao giờ, cánh đàn bà vẫn ngậm ngùi than với nhau rằng, lấy chồng như đánh bạc. May thì được thằng tử tế, không may thì khổ cả đời.

Tôi có cô em họ cũng vào loại xinh xắn. Hơn ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa chồng cũng chỉ tại không dám liều. Sợ lấy chồng như nuôi con đề, nuôi con này lại về con khác.

Những năm cuối 80, lúc ấy còn đang học cấp ba, trên TV chiếu một bộ phim gì đó của Ấn độ nội dung tôi cũng chẳng nhớ rõ. Đại khái là có một anh yêu một chị, tình duyên trắc trở vì mối thù truyền kiếp của hai họ, rồi họ nhẩy xuống sông Hằng để được bên nhau mãi mãi. Tôi không thích phim Ấn độ lắm, cái tôi không thích nhất là diễn viên đang đánh nhau, lúc gay cấn nhất thì dừng lại múa hát chán chê mới đánh nhau tiếp. Chính vì thế mặc dù rất đói khát phim ảnh, nhưng nếu bật TV lên mà thấy diễn viên có nốt ruồi giữa trán là tôi không xem.

Cô em họ tôi thì ngược lại, rất thích phim Ấn độ. Mà cô ấy xem phim cũng khác lạ, tình huống bi lụy trong phim khiến các bà các cô sụt sùi lấy khăn chấm nước mắt thì cô ráo hoảnh. Nhưng cảnh diễn viên nam chính đánh nhau bị thua thì cô ấy lại khóc rưng rức. Xem phim chỉ để ngắm diễn viên nam đẹp trai.

Một thời gian sau, cô giới thiệu cậu bạn trai với tôi. Trông cậu này có nét Ấn độ. Tóc để rợp gáy, mái bồng bềnh. Đôi mắt to tròn mầu nâu hơi ươn ướt dưới làn mi rậm rạp. Quần áo của cậu ta rất mốt: quần bò mốc có khóa kéo ở đầu gối, áo phông kẻ gắn con cá sấu trên miệng túi. Cô em nức nở: “Đẹp giai không anh? Bao nhiêu đứa thích anh ấy mà em chiến thắng”. Tiếp xúc với chàng trai này vài lần, tôi bảo: “Thằng người yêu mày đần đần thế nào ấy, được mỗi cái mã. Giống như con công đực có bộ lông sặc sỡ.”

Vài tháng sau thấy cô em mặt buồn so, hỏi thăm thì cô bảo: “Chia tay Con Công rồi, chỉ được mỗi cái mã. Người đâu mà nhạt như nước ốc ao bèo, chả biết làm cái gì. Đến cái lốp xe đạp của em bị non hơi cũng không biết bơm, chán kinh!”

Khi cô ấy khoảng hai mươi tuổi, đã vào đại học, lại mang đến giới thiệu tôi một anh chàng khác. Chàng này xét về mẫu mã thì thua Con Công, nhưng mặt mũi góc cạnh cũng không đến nỗi nào. Đặc biệt, chàng hoạt bát, nhanh nhẹn, rất galant với phụ nữ và nói chuyện có duyên làm nhiều lúc tôi phì cười. Tôi bảo: “Thằng này có vẻ được đấy nhỉ. Biết làm nhiều trò khỉ”. Cô em tôi hất cằm đầy vẻ hãnh diện, buông một câu cảm thán: “Chuyện! Người yêu em mà lị”.

Tình yêu với Con Khỉ kéo dài đâu vài năm thì chấm dứt. Gần chùa gọi bụt bằng anh, những thế mạnh trước đây của Con Khỉ hấp dẫn em tôi thì nay trở nên quen thuộc nhàm chán. Nhàm chán với người này nhưng vẫn mới lạ với khác. Em họ tôi buồn bã mất một thời gian, gặp tôi bảo: “Thà đau một lần còn hơn đau nhiều lần anh ạ. Con Khỉ bắt cá nhiều tay quá”. Tôi an ủi: “Thôi, không chịu được nhiệt thì bỏ, thiếu gì đàn ông”.

Ra trường một thời gian, cũng đến tuổi lấy chồng được rồi. Cô em tôi lại có một anh chàng khác, hiền lành ít nói. So với Con Công và Con Khỉ thì anh chàng này kém nổi bật hơn hẳn. Cô em bảo: “Đau tim với Con Khỉ lắm rồi, giờ yêu anh này cho yên bình”. Tôi bảo: “Nó như Con Lợn ấy nhỉ, suốt ngày chỉ ụt à ụt ịt”.

Con Lợn rất hiền, bảo gì làm nấy. Con Lợn là công chức nhà nước, cả ngày ở cơ quan chỉ đọc báo, uống nước trà và ngủ gật. Hết giờ làm việc đến trình diện ở nhà em tôi, tối đi về nhà ngủ với mẹ. Ngày nghỉ nếu không bị em tôi điệu đi đâu thì chỉ ở nhà ăn no rồi ngủ tít mít. Lương ba cọc ba đồng nên Con Lợn chi tiêu cũng rất tằn tiện. Hôm sinh nhật cô tôi, em tôi phải chi tiền mua quà để cậu tặng lấy lòng mẹ vợ tương lai. Nhiều lúc em tôi nổi cáu, Con Lợn khoanh tay cúi đầu chịu trận đầy cam phận. Đàn ông như Con Lợn là ngoan, nhưng thối chí, an phận với cuộc sống nhạt nhòa nên cũng không thành đôi với em họ tôi được.

Duyên tình em tôi lận đận, đến gần ba mươi thì kiếm được một Con Bò. Anh chàng này khỏe, chăm chỉ làm việc. Công to việc lớn gì ở nhà em tôi, từ gánh nước bổ củi đến ma cưới hỏi đều thấy Con Bò xắn tay làm nhiệt tình như con cháu trong nhà. Mà chẳng phải chỉ việc nhà, kiếm tiền ngoài xã hội cũng rất khá. Hơn ba mươi tuổi đầu đã có nhà lầu xe hơi. Hình thức cũng được, chẳng kém Con Công xưa kia là bao nhiêu. Tính tình vui vẻ, nói năng hoạt bát như Con Khỉ. Chẳng chơi bời bài bạc, ngoan ngoãn như Con Lợn. Rốt cục thì em tôi cũng đến số, cả họ nhà tôi mừng.

Ấy vậy mà cũng không thành mới tệ. Lần này em tôi câm như hến chẳng giải thích lý do chia tay. Thấy vậy tôi cũng không dám hỏi. Ba mươi rồi, gái già rồi, đổi tính đổi nết sợ lắm!

Cho đến mãi sau, một hôm em tôi phấn khích vì mới mua được cái váy đẹp, mang sang nhà tôi khoe, tôi mới lân la cà khịa: “Đấy, già quá rồi, kiếm được cái váy níu kéo tuổi xuân là khoe nhặng lên. Ngày xưa Con Bò hay thế mà lại bỏ. Đồ hâm!” Em tôi liếc nhìn xung quanh xem có ai không, rồi cúi đầu, nháy mắt thì thầm: “Khoản kia yếu lắm, hỏng rồi”.

Thì ra là thế, tôi bảo: “Mày phải kiếm một thằng vừa Công, vừa Khỉ, vừa Lợn, vừa Bò lại phải là Dê. Xin về vườn thú mà làm việc, may ra gặp”.

Em họ tôi cười lóe xóe, vừa đi về, vừa ngoái cổ lại bảo: “Số em nó khổ thế đấy anh ạ”.
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( phot phet )

Anh hùng như mẹ Việt nam ta.

Phot_Phet: Chào mẹ Việt nam anh hùng.

Mẹ Việt nam anh hùng ( MVNAH): Chào anh, lâu lắm mẹ mới thấy người lạ hỏi thăm.

Phot_Phet: Ơ, con cứ tưởng chuyện thăm hỏi là thường xuyên chứ ạ. Anh hùng như mẹ cơ mà.

MVNAH: Không có đâu. Năm đôi ba bận thôi. Hỏi thăm kiểu nhân dịp ấy mà.

Phot_Phet: À, ra thế. Chắc mẹ buồn lắm?

MVNAH: Chả buồn. Đau buồn như mất chồng, mất con mà mẹ còn sống đến giờ này nữa là.

Phot_Phet: Năm nay mẹ bao tuổi rồi?

MVNAH: Sắp trăm rồi. Khổ đau quá nên sống dai. Các cụ bảo giời hành. Chứ đúng ra mẹ muốn chết lúc nhận giấy báo tử của đứa con cuối cùng.

Phot_Phet: Mẹ là anh hùng, là biểu tượng của dân tộc này, sao lại có thể thế được?

MVNAH: Họ cứ đưa mẹ lên thế, chứ đâu mong muốn hay yêu cầu gì. Có chăng là muốn nhanh lên...nóc tủ ở với chồng con. Chứ một thân một mình như này, tủi lắm.

Phot_Phet: Thì nhà nước, xã hội cũng đã ra sức chăm lo, an ủi mẹ.

MVNAH: Chẳng vơi đi đâu. Đôi khi lại đầy thêm đấy.

Phot_Phet: Người ta đang dựng tượng đài mẹ, nguy nga và hoành tráng lắm. Mẹ biết chứ?

MVNAH: Mới nghe chị chủ tịch hội phụ nữ nói hôm qua. Nào đã thấy hình dạng ra sao.

0600598075259f7c62aa8725fd1812c1_35504328.mevn.jpg


Phot_Phet: Đúc bằng xi măng và đá khối, rộng tới 15 ha, cao tới 18m, ghi tên tất cả gần 50.000 mẹ anh hùng, tiêu tốn 410 tỉ bạc.

MVNAH: Mẹ chả hình dung ra thế nào là khối, ha, mét, tỉ nên không biết nó to đến đâu. Gần trăm tuổi mẹ vẫn không biết chữ.

Phot_Phet: Thật thế ạ?

MVNAH: Thật, chả riêng gì mẹ đâu. Mà mẹ nghĩ cả gần năm mươi nghìn bà mẹ kia cũng thế. Cả đời chỉ lo kiếm ăn, chạy giặc, rồi lại chồng con, chữ nghĩa nó xa xôi lắm.

Phot_Phet: Nhưng mẹ phải mừng và tự hào khi được đúc tượng, vinh danh chứ ạ?

MVNAH: Tuổi của mẹ, phúc đức nhất là được về với đất cùng chồng con. Mẹ chỉ mừng khi nước ta bớt đi những tượng đài tạc hình hài các mẹ đau khổ, các con mẹ tay cầm súng đao hào hùng, các cháu mẹ lang thang đói rách. Mẹ cũng mong muốn, nếu được thì nhà nước làm nhiều tượng đài cho tình yêu, sự ấm no và hoa trái.

Phot_Phet: Nhưng nhà nước cần giáo dục lịch sử và truyền thống cách mạng, mẹ ạ.

MVNAH: Lịch sử nó không nằm ở tượng đài, nó lắng hồn trong đất, trong trầm tích thời gian, con ạ.

Phot_Phet: Ôi, mẹ không biết chữ mà nói như thánh hiền.

MVNAH: Sư bố anh.

Phot_Phet: Mẹ ăn cam không con bóc?

MVNAH: Cam là thứ gì mà ăn được hả con. Tiện tay giã cho mẹ cối giầu không, ở đầu gường kia kìa.

Phot_Phet: Mẹ không còn răng mà vẫn nhai giầu được cơ ạ?

MVNAH: Không, mẹ nuốt đắng cay đấy chứ. Quen rồi, tự thủa chưa là con gái.

Phot_Phet: Giã giầu cho mẹ con cũng thấy cay mắt.

MVNAH: Anh để xa ra. Người ta đến thăm mẹ còn bôi cao lên mắt đấy.

Phot_Phet: Để làm gì ạ?

MVNAH: Để họ khóc.

Phot_Phet: Ôi mẹ, con khóc thật mất rồi.

MVNAH: Khẹc khẹc khẹc, sư bố anh.

Phot_Phet: Thôi, chào mẹ con đi.

MVNAH: Nghe y nhời thằng út khi mẹ tiễn đi chiến trường. Ối con ôi, hậc hậc hậc...
 

ktq

Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Bố khỉ, bác post bài kiểu gì kỳ cục thế hả ? Mới cười ở trên thì làm em muốn khóc ở dưới rồi.

Vui buồn lẫn lộn, không đọc nữa.
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( phot phet )

Chống cơn bão lòng.

Dạo này giở chứng, lại thích iêu. Nhắn tin cho một con bé “ mình iêu nhau nhé?”. Nó nhắn lại “ điên à?”. Ừ thì điên, nên mới iêu. Băm nhăm rồi mà mình chưa biết iêu là gì, thành thật đấy. Hồi học sinh, cũng thích một con bé cùng lớp. Cầm được cái tay thôi mà nó giận mãi đến giờ. Không hiểu vì sao nhưng nghe chúng bạn nói lại, chả ai dại gì đi iêu một thằng con nít. Vào đại học, cũng tập tọng iêu một cô. Iêu kiểu phong trào í. Đi thực tập thì giải tán. Ra trường, cô ấy lấy một thằng già nhưng giàu sụ.

Mình vào đời bơ vơ và ất ơ. Thế nên chả dám iêu ai. Cũng có dăm ba cô thích nhưng lại xấu và hôi. Cái tính mình, tiền ít nhưng lại thích hít nhồn thơm. Âu cũng là bi kịch. Hết vào Nam lại lộn ra Bắc, đánh vật với số phận và cuộc đời. Hăm nhăm tuổi, vẫn không mảnh tình nhét xịp. Sinh lý giải quyết với cave, ái ân thì trùm chăn ôm gối bôi xà phòng. Đời tù mù khôn xiết.

Vợ mình bây giờ cũng không phải là kết quả của tình iêu. Ngày đó, nhân chuyến công tác dài ngày đất kinh kỳ, mình dật dẹo vào ở cùng bầy em. Nhà vợ mình ngay cạnh. Mình biết nàng khi cùng đi đổ rác. Thấy cặp đùi xinh xinh xinh, quả mông căng căng căng, đôi vú phập phồng phồng nên mình thích, thế thôi. Não trạng chỉ toan tính duy nhất một điều, cố lừa rồi đớp phát. Và tất nhiên, xong sẽ phắn.

Chuyến công tác biệt phái ba tháng giời cũng kết thúc. Ngày sửa soạn ra đi, nàng mới nhân nhượng cho đánh chén một bữa thịnh soạn, nhừ tử cả cuộc đời. Thôi, cũng đỡ phí đi cái công mồi chài, chăn dắt. Đấy là mình vừa ngu, vừa chậm. Chứ như bọn láu cá, lưu manh thì đã xong béng từ lâu rồi.

Trở vào Sài gòn lại thấy nhớ nhung xen lẫn thèm thuồng nên lại tự nguyện xin ra biệt phái ba tháng nữa. Hôm gặp lại nhau, nàng khóc ngất, sợ mình gian dối chẳng quay về. Nàng đưa mình về nhà chơi. Bố mẹ nàng đãi cơm thịnh tình, hỏi han đủ chuyện, rồi phán, cưới nhau đi. Ngồi trên xa lông mà mình tí lộn cổ xuống đất. Cưới thì cưới, sợ đếch gì. Nhưng mình báo trước, thân này chỉ dái với răng. Chấm hết.

Đấy, các bạn thấy chưa, mình có vợ đơn giản như nhặt một gã lực điền thông bể phốt ngoài chợ người. Người ta cứ bảo iêu là cưới. Thế là hẵng còn ngon, chứ như mình, chưa kịp thích đã cưới mẹ nó rồi. Ở với nhau cũng được mười năm rồi đấy. Mình rất hài lòng. Duy nhất một nỗi sợ canh cánh là khi vợ mình hỏi “ anh có iêu em không?” thì mình phải giả câm, giả dại. Giả nhời khó ngang lên giời.

Ấy đấy, đang nói chuyện gái lại sang chuyện nhà. Nhẽ mình già mất rồi. Chưa đến độ lẩm cẩm nhưng lắm lúc thấy tẩm lắm. Trở lại chuyện với gái mình vừa nhắn tin. Gái chửi mình điên, rủa nhiếc mình thậm tệ. Đâu lại có thứ đàn bà ngoa ngoắt và quá quắt. Bảo iêu thì chỉ nên lắc hay gật thôi, đằng này lại đi chửi rủa mình vô cớ. Của phải tội, gái đã xinh lại còn ngoan, nên mình mặc xác, chứ phải đứa khá á? tát cho lật mặt. Gái bảo, vợ con rồi, ngoan đi. Mình cực lực phản đối. Những gã giai ngoan chỉ khéo nịnh vợ và chăm con, ngoài ra thì hỏng hết. Mà mình đâu có hư. Mà kể cả có hư nhưng cũng chưa hỏng. Sợ nhất là đã hư lại còn...hỏng. Mình biết gái cũng thích mình, nhưng để iêu, hehe, nghe chừng hơi khó. Chả gái nào dại dột lại đi iêu thằng có vợ cả. Mặc dù mình đã trần tình rằng, iêu chứ phải lấy chó đâu. Mọi sự chả làm gì nên tội lỗi. Có chăng chỉ có chút thậm thụt, đề phòng. Cẩn tắc vô áy náy. Quân tử phòng thân, mỹ nhân phòng...axit. Thế thôi.

Cả tuần rồi mưa bão, đánh đu với gái suốt mà chả nên cơm cháo gì. Mình chán lắm. Nhưng nhớ nhời khuyên răn phải mặt trơ, khấc bóng nên cứ lì lợm một phen. Cơ mà cũng chả ăn thua, càng lì thì gái càng lợm. Lợm mửa í. Lộn hết cả ruột.

Sĩ diện thằng đàn ông không cho phép mình đeo bám thêm nữa. Gồng mình nín một cú dắm, mặt cực kỳ nghiêm trọng, bảo với gái “ thôi về, giả dép anh”. Gái đang cương quyết là thế, mặt cũng chùng xuống khó hiểu. Nhưng vẫn đanh thép và mềm mại “ vâng anh”. Mình giở gái về. Mưa quất kính xe ràn rạt. Chả ai nói với ai câu gì. Sắp tới nhà, gái hốt hoảng “ đi một vòng nữa đi, em thích trời mưa”. Giời ạ, anh không thích. Mưa thì về nhà mà...nghỉ. Hay vào nhà nghỉ nhé? Vâng, tùy anh. Nhưng cấm không được làm gì đâu đấy. Ơn giời.

Nằm ôm nhau. Mình giở đủ trò mà không sao lột được áo quần của gái. Em là ai? hai – phai hay là lét? giai nhân hay ác quỷ? Gái bảo, em là em. Em đéo gì mà lạ thế? Gái quẳng cho mình miếng thẻ nhựa. Trên đó ghi: Trần Thị Ngọc Lan, trung úy, tổng cục an ninh văn hóa – tư tưởng, A 83, bộ Công an. Đèo mẹ!

Không sao. Mình thề và hứa với lòng, sẽ tụt cởi em ra trong bộ sắc phục với đầy đủ lon sao và mũ mãng. Tất nhiên, không phải hôm nay trong cái nhà nghỉ tồi tàn này. Mà là ở Hawai biển xanh cát trắng cùng các nàng tiên trong vũ điệu bốc lửa bên những li cốc thêu xanh đỏ tím vàng. Mình cũng xác định rồi, tình iêu là xa xỉ và nhiều khi không có thật nhưng nhất định mình sẽ đưa em qua Hawai để biết: tình iêu là gì?

Tiện đây nhắn với Ngọc Lan

Đeo anh, anh đẽo cho tràn ái ân.

Phận anh, cái phận thằng dân

Tư tưởng dắm dít, cục phân ở đời

Theo chi cho phí cuộc chơi

Iêu nhau đi, để một đời, rên la. Ha ha ha!

Liu í: Bài viết chỉ mang tính bông phèng. Tên Ngọc Lan và những thứ liên quan chỉ mang tính minh họa. Nhưng nội dung bài viết có thể không nhất thiết khác với sự thật, hehe.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

symphony

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Hơi pậy. Giá cái từ đó để thành ***ồn thơm thì hay hơn :D
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Hơi pậy. Giá cái từ đó để thành ***ồn thơm thì hay hơn :D

Sorry các bác, thường thì em hay để ***, nhưng hôm nay quên phéng mất :D
Cảm ơn bác Chip đã sửa hộ em nhé, cơ ,mà bác để "nhồn" làm em cười đau hết cả hàm =))
 

symphony

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Lão Chip có khiếu văn học thật. Đọc lại thấy đúng là hay hơn bản gốc. :))

Vote!
 
Bên trên