Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( phot phet sưu tầm )
Chị Thìn.
Nhà chị ở cạnh nhà tôi, chẳng cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn và thơ mộng như thơ của bạn Bính. Cái hàng rào ô rô rậm rịt, đầy gai góc, con cóc nhảy qua không lọt là gianh giới hai nhà.
Tuy gần nhà nhưng xa ngõ. Muốn sang nhà nhau thì phải đi vòng ra ngoài đầu ngõ, nơi có cây gạo cổ thụ, già nua như cổ tích. Dưới gốc gạo sần sùi , hang hốc là nơi tụ tập chơi bời của lũ trẻ con ban ngày và là nơi hẹn hò của lũ chó cả xóm rủ nhau đến lẹo vào buổi tối.
Ấy vậy mà hai nhà tình thân thiết vô ngần. Cứ hễ bên nhà chị có chuyện gì hơi to tiếng thì mẹ tôi lại chạy nhào ra, đứng sát hàng rào ô rô lắng tai, chăm chú nghe như nghe kể chuyện cảnh giác trên đài. Ngược lại, bên nhà tôi có tiếng đàn ông đến chơi thì mấy mẹ con chị xuất hiện tức khắc cạnh hàng rào, nghe ngóng. Bởi vậy mà hai gia đình hiểu nhau như một. Ai muốn biết chuyện nhà chị thì cứ hỏi mẹ tôi, ai muốn biết chuyện nhà tôi thì cứ hỏi mẹ chị. Hai gia đình đồng cảnh ngộ, có bố đi bộ đội miền nam đánh Mỹ nên vốn tình thân lại càng thêm thân.
Tên chị là Thìn bởi chị đẻ năm thìn. Ở làng tôi tên người chỉ đơn giản là để gọi chứ chẳng cần mang ý nghĩa nào hết, nhưng với tôi cái tên Thìn ấy đã khắc đậm vào tâm trí và có ý nghĩa to lớn, làm thay đổi cả số phận.
Chị hơn tôi ba tuổi. Chúng tôi thân nhau từ bé. Cả ngày, ngoài lúc đến trường thì chúng tôi lại cùng đám trẻ trong xóm lê la bên gốc gạo chơi đủ thứ trò.
Thôi ! cái chuyện linh tinh trẻ con ấy ai mà chả có, tôi chả kể nữa làm gì cho mất thời gian của các bạn, tôi chỉ kể ra đây cái câu chuyện chẳng giống ai đã làm thay đổi số phận tôi.
Năm chị mười bốn, chị không còn đi học nữa, chị phổng phao như cô gái hai mươi. Đôi môi chị lúc nào cũng hồng, mọng như hai qủa nhót. Ngực chị vừa ngày nào phẳng phiu như con trai nay bỗng trồi lên như hai quả cam sành, lấp ló ẩn hiện sau lớp áo ba lỗ bằng vải phin mỏng tự may. Chị không còn tham gia những trò chơi của bọn trẻ chúng tôi nữa, chỉ thỉnh thoảng đứng xem bọn tôi chơi rồi cười tủm tỉm một mình.
Rồi một hôm. Như thường ngày, sau hồi kẻng đinh tai của bà đội trưởng sản xuất gần nhà, báo hiệu giờ làm việc buổi chiều bắt đầu, khiến lũ chó đồng thanh kêu ăng ẳng, chạy chúi đầu vào những đống rơm. Người lớn thì í ới gọi nhau vác vồ, vác cuốc ra đồng. Trẻ con thì lũ lượt tay dắt trâu, vai gồng thêm đôi quang gánh để vừa đựng cứt trâu vừa đựng cỏ, ra bãi bồi ven sông.
Nhà tôi không có trâu nên không phải đi chăn trâu như bọn trẻ khác. Tôi cầm quyển sách tập đọc ra gốc gạo nằm, ê a đọc. Chị từ dưới ao đi lên, tay bưng một rổ khoai nước,người chị ướt hết, khiến hai quả cam sành trên ngực chị lộ rõ hai cái cuống thâm thâm. Tôi nhìn chị thẫn thờ như con trâu đực khi ngửi bãi nước đái của con trâu cái.
Bỗng chị cất tiếng “sao hôm nay vắng thế? Có mỗi mình em ở đây à?“
Tôi bảo “vầng, nhà em cũng đi làm hết“.
Chị bảo “vào nhà chị đi, chị nhờ tí!“
Tôi đi theo sau chị như bị dắt dây, chẳng nói câu nào. Bây giờ tôi mới để ý thấy cái quần lụa chị mặc sắn đến gối cũng ướt hết, dính bết vào đôi mông căng tròn như quả bóng bay, chẳng thấy nổi gờ của cái quần si líp như những người lớn. Tôi thầm nghĩ, chị vẫn chưa có quần si líp?!
Vào đến nhà, chị quẳng cái rổ rau khoai nước vào góc sân cạnh giếng. Chị bảo tôi “em đi hót sạch hộ chị mấy đống cứt gà trên sân rồi thái hộ chị rổ rau lợn, chờ chị tắm cái".
Tôi nghĩ, tưởng chị nhờ gì chứ nhờ hót cứt gà thì tôi vẫn hót cho chị từ bé như một nghĩa vụ rồi, có gì đâu mà chị phải làm bộ quan trọng nhờ vả thế.
Chị tắm xong, thay bộ quần áo giống y như bộ cũ, chị cúi xuống quay tóc khiến tim tôi bị lọan nhịp khi nhìn thấy đôi vú căng cứngcủa chị qua cổ áo rộng thùng thình.
Chị gọi “thôi em vào nhà cho mát đi, cám lợn thì chiều chị nấu cũng được, nhà chị hôm nay chắc mọi người cũng đi làm về muộn nên chả lo nấu cơm sớm".
Tôi từ ngoài sân gạch nắng chói chang bước vào nhà bỗng thấy tối sầm mắt, chả nhìn thấy gì. Dụi mắt một hồi, mở mắt ra đã thấy chị ngồi trên chiếc phản gỗ bóng loáng vì mồ hôi.
Tay chị cầm chiếc quạt nan vừa phe phẩy quạt vừa bảo "lại đây chị quạt cho đỡ nóng".
Tôi lại gần chị, làn gió mát từ cái quạt nan cũng làm mắt tôi sáng lại bình thường. Đôi má chị đỏ hồng, chị nhìn tôi chăm chăm bằng ánh mắt kỳ lạ mà chưa bao giờ tôi bắt gặp ở chị.
Bỗng chị bảo tôi "hôm nay chị em mình chơi trò vợ chồng đi!"
Tôi giật bắn người. Trò chơi này từ bé tôi chưa bao giờ chơi, nhưng tôi cũng thoáng hiểu được vợ chồng thì phải làm gì.
Tôi ấp úng mà chẳng nói được câu nào, toàn thân run lẩy bẩy như bị lên cơn sốt rét.
Chị ôm lấy tôi rồi bảo "em làm chồng còn chị làm vợ nhé!"
Tôi thụ động như một con nghé con bị sấn sẹo. Với trí óc non nớt của thằng trẻ mười một tuổi, tôi làm sao có thể làm chủ nổi hành động và suy nghĩ của mình trong tình huống này. Một cảm giác sợ hãi xâm chiếm cả thể xác và tâm hồn tôi.
Chị ghì chặt đầu tôi vào ngực chị, tôi nghe thấy tim chị cũng hổn hển rộn ràng. Chị vật tôi nằm xuống phản, ngực chị đè lên mặt tôi khiến tôi ngạt thở. Tôi có cảm giác tê dại toàn thân.
Chị lật ngửa người, kéo tôi nằm trên bụng chị. Chị nói thẽ thọt "em phải trườn trườn trên người chị như thế này, thế này… mạnh lên… uh…uh…mạnh lên!". Chị vừa nói vừa lấy hai tay đẩy người tôi lên xuống lên xuống. Toàn thân tôi vẫn mềm nhũn như con chó trúng bả, run cầm cập, cầm cập.
Bất chợt, chị hất nhẹ tôi xuống phản, chị nói "thôi không chơi nữa!"
Chị dặn, "chị cấm em không được kể với ai, nhớ nhé!". Lúc bấy giờ tôi mới hoàn hồn và khẽ gật đầu.
Chị nói tiếp " thôi, em về đi!“.
Tôi lững thững đi ra, quên chào chị, quên cả quyển sách tập đọc để thềm hè.
Từ dạo ấy, tuy học hành tôi không sa sút nhưng đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ đến chị. Cả trong giấc ngủ, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy cảm giác bị ngạt thở và người đờ đẫn, cái cảm giác được cọ sát vào da thịt đàn bà cứ hiện lên mồn một.
Chúng tôi vẫn hay gặp nhau bình thường. Nhiều lần tôi chủ động vào làm giúp chị những việc lặt vặt như xưa, những mong chị lại rủ chơi lại trò chơi vợ chồng một lần nữa, nhưng tuyệt nhiên chả bao giờ chị nhắc đến chuyện ấy. Chị thường trả công cho tôi lúc thì củ khoai nướng, lúc thì bắp ngô luộc hay tấm mía.
Chị càng lớn càng xinh. Chị cao lộc ngộc so với lũ con gái trong làng, đứa nào cao nhất cũng chỉ đến vai chị. Chính vì thế mà chị mặc cảm vô cùng, bọn thanh niên hay trêu chị là cái sào chọc phân. Những người già nhìn chị lắc đầu ái ngại, cho rằng cái ngữ chị ai cưới về cũng chỉ tốn cơm tốn vải. Cái định kiến thuở ấy là thế, khổ thân chị!
Những đứa con gái cùng tuổi chị đã lần lượt có chồng. Chị vẫn thui thủi đi về một mình.
Rồi một hôm có anh thương binh đến hỏi cưới chị. Chị đồng ý ngay. Chỉ trong vòng nửa tháng vừa dạm ngõ, vừa hỏi và cưới. Chị mừng lắm, nói năng tíu tít mời chào khách khứa.
Chị liên mồm bảo tôi "em hút thuốc đi mừng cho chị, em ăn kẹo đi mừng cho chị, em uống nước đi mừng cho chị…!"
Vâng! Em mừng cho chị, em mừng cho chị mà lòng tôi nát tan nát tan!
Chị, là quỷ xa tăng đã đánh cắp linh hồn tôi! Tôi hận chị! Tôi nghĩ thầm trong lòng như thế….
Kể từ ngày ấy, tôi sống như một cái xác không hồn. Sự mất mát vượt qua giới hạn chịu đựng của một thằng con trai mới lớn. Người ta bảo, “dao đâm vào thịt thì đau, thịt đâm vào thịt nhớ nhau suốt đời". Tôi nào có bị dao đâm, mà sao vẫn đau? Tôi nào có bị thịt đâm mà sao vẫn nhớ?
Có những lúc chìm trong cơn mộng mị, hình ảnh chị ập về như một cơn bão cuốn lấp tôi. Tôi thấy lại cảm giác ngạt thở ngày nào, toàn thân tôi lịm đi, những cơn co giật kỳ lạ mới khiến tôi chợt tỉnh, thấy quần hơi ươn ướt…nuối tiếc, xót xa!
Tôi sống khép mình, những tâm sự trong lòng không thể chia sẻ cùng ai. Tôi cũng không lý giải được sự bất ổn về tâm lý của chính mình.
Thời gian tuần tự trôi đi. Hình bóng chị cũng nhòa dần theo năm tháng. Tôi không còn nhớ chị như những ngày chị mới lấy chồng .Thỉnh thoảng gặp lại chị, chào hỏi nhau hờ hững.
Chị không bao giờ và mãi mãi không bao giờ biết được, một thời chị là nỗi đau của tôi.
Tôi đi du học nước ngoài và rồi trở thành một doanh nhân thành đạt trước con mắt của mọi người. Nhưng với tôi, tôi chỉ là thằng đàn ông bất hạnh, một sinh linh đau khổ sinh ra vào thời khắc đau khổ trên một đất nước không kém phần buồn tủi. Tôi sinh ra để nhập cuộc chơi nơi trần thế, nhưng sự nhập cuộc không trọn vẹn khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy thiếu vắng một cái gì đấy ở cõi trần.
Tôi cũng yêu và yêu say đắm với những mối tình thật lãng mạn.
Nhưng, từng người tình lần lượt bỏ tôi đi trong xót xa mặc cảm…
Tôi đã đến nhiều bệnh viện, nhiều bác sỹ giỏi thăm khám bệnh cho tôi và đều khẳng định, sinh lý tôi chẳng có vấn đề gì.
Tôi được giới thiệu đến bác sỹ tâm lý và tôi kể lại mọi sự tình cho bác sỹ nghe. Bác sỹ tâm lý nói, tôi mắc phải hội chứng Back emotions*, có nghĩa là bệnh hồi cảm. Một chứng bệnh tâm lý, khác với trầm cảm hay hưng cảm.
Bác sỹ giải thích, “người mắc bệnh này trong một hoàn cảnh nào đó, một trạng thái cảm xúc cũ quay lại chi phối thể xác và lý trí của người bệnh khiến người bệnh trong một khoảnh khắc nhất định bị mất khả năng tự chủ”.
Bác sỹ kể, “có cô gái trẻ bị hiếp dâm, cô ta đã cố vùng vẫy, gào thét trong cơn hoảng loạn mà vẫn đạt khoái cảm, và từ đó hễ quan hệ với đàn ông, khi đạt khoái cảm thì cô ta lại giằng xé, gào thét hoàn toàn vô thức”.
Bác sỹ kể tiếp, “có những người tù bị tra tấn đến hôn mê, thế nhưng tự nhiên trong cơn đau đớn lại đạt khoái cảm xuất tinh,nên sau này quan hệ với vợ mà muốn đạt khoái cảm thì phải đi kèm tra tấn…”.
Thì ra là vậy. Đã có lời giải thích thỏa đáng cho căn bệnh của tôi. Thảo nào, cứ mỗi lần ân ái vói người tình, cái cảm giác ngạt thở lại ùa về xâm chiếm khiến tôi không thể tự chủ. Người ta bảo cái đấy là, “chưa đến chợ đã tiêu hết tiền”.
Thì ra là tại chị, ngày xưa đã có lúc tôi bảo chị là quỷ Sa Tăng đánh cắp linh hòn tôi cũng chẳng ngoa.
Với những liệu pháp tâm lý của bác sỹ, đã khiến tôi tự tin phần nào và con tim đã vui trở lại phần nào…
“Chiều nay gió đông về, dừng chân trên bến sông, đời trai gió sương về thăm cố hương, tìm bao nhớ thương mà sao phố phường vắng…” Vừa đi tôi vừa hát, một bài hát rất hợp với tâm trạng tôi trong chuyến về thăm quê lần này.
Quê tôi bây giờ đã là phố. Sau mấy mươi năm xa cách, quê hương giờ đã là của người khác, đâu còn là của tôi nữa. Tất cả đã đổi thay. Nhà tôi cũng đã chuyển đi nơi khác, cây gạo đầu ngõ không còn, xóm làng ngày nào giờ là những ngôi nhà ống loang lổ, thò thụt nhấp nhô mà lòng tôi dường như đang khóc.
Bỗng có người hỏi, “Chú tìm ai ạ?”
Tôi quay người lại, nhận ra đó là một cô gái chừng đôi mươi, xinh như huyền thoại khiến tôi chợt lúng túng, Tôi trả lời, “chú đi tìm… chú!”. Mà đúng là tôi đang đi tìm tôi thật! Tôi đang lục tìm những hình ảnh xưa cũ trong cái ký ức đục như nước vo gạo.
Nàng cười nghiêng ngả khiến chiếc xe máy của nàng suýt bị đổ, tôi nhào lại đỡ như một phản ứng tự nhiên. Tôi bắt gặp ánh mắt nàng, sao mà quen thế! Tôi có linh cảm như đã quen nàng tư kiếp trước.
Tôi hỏi, “đây có phải nhà cô Thìn con bà Sửu không?”.
Cô gái trả lời " Dạ, đúng nhà cháu rồi ạ! Bà cháu mất rồi, bây giờ bố mẹ cháu ở đây ạ! Ơ, thế chú biết mẹ cháu à ? Mời chú vào nhà cháu chơi, cháu mới ở trường về, để cháu gọi mẹ cháu”.
Cô gái gọi mẹ í ới. Chị đi ra, không nhận ra tôi. Nhưng tôi nhận ngay ra chị.Chị khác xưa nhiều, già hơn tôi nghĩ. Sau bao năm xa cách, gặp lại tôi chị mừng lắm, mồm cứ liến thoắng như ngày chị cưới. Khi nói về cô gái lúc nãy, chị bảo, cháu tên Thảo, đang học sư phạm, sắp làm cô giáo rồi mà tồ lắm, chả biết có ma nào rước đi cho hay không?
Chuyện tôi kể đến đây chắc các bạn cũng hiểu kết cục như thế nào. Chuyện tán tỉnh cô giáo Thảo thế nào cũng xin miễn kể để đỡ mất thời gian của các bạn.
Đêm tân hôn. Phòng cưới là một căn Bungalow tuyệt đẹp trong khu Resort thơ mộng bên bờ biển. Hạnh phúc đến với tôi thật bất ngờ. Tôi thầm nghĩ, phải chăng mọi nhẽ đều do số phận an bài?
Trong hơi men chếnh choáng, trong ánh đèn màu huyền ảo, nàng đẹp như một thiên thần.
Tôi hôn say đắm lên đôi môi nàng, đôi môi hồng mọng như quả nhót chín và bầu ngực nữa và tiếng thở hổn hển nữa, sao giống thế...
Bất giác tôi thốt lên “Chị Thìn…!” và người tôi lịm đi, cảm giác ngạt thở ùa về….!
Nàng chạy ra khỏi phòng, lao ra hướng bãi biển nơi có những con sóng dập dồn hiện lên rồi tan biến như kiếp nhân sinh.
Đôi dép của nàng vẫn còn đây!