Thánh họ
Hắn mất tân năm 16 tuổi rưỡi, mà cái sự mất tân của hắn cũng rất lạ. Kể nhế:
Làng hắn sinh ra bốn bề là núi đá, đầu làng là bãi tha ma, cuối làng cũng bãi tha ma. Chôn tuyền người làng chết vì đánh đá, ngã hang.
Cả làng mỗi hắn là đựoc học cấp ba, không phải người ta dốt hết nhưng miếng ăn quan trọng hơn con chữ. Thế nên hắn rất được coi trọng.
Lũ gái làng nhìn hắn như thần tượng, tối nào cũng kéo đến nhà hắn bắt hắn kể chuyện học hành ngoaì trường huyện.
Người trong họ cần gì đến việc chữ nghĩa cũng nhờ hắn ráo trọi, từ viết thư cho con cái đi làm ăn xa, đơn xin miễn giảm, xác nhận ghẻ lở kim la...tuốt tuột.
Mười sáu tuổi rưỡi, hắn chả biết cái mẹ. Nhưng đã biết để ý đến đàn bà. Tất nhiên đé_o phải lũ gái làng cùng trang lứa rùi, tuyền những đứa bé tẹo, đen như chí mén, hôi mù.
Ở làng có chị Mùi, chồng chết vì ngã hang khi trèo núi đào vạn tuế. Chị mới hơn 30, chưa con, không đẹp nhưng phốp pháp, đùi ngắn, trắng ngần, quả ngực thì thôi rồi, to tròn như quả cam lai.
Chị sống trong núi nhiều hơn ở nhà vì chị phải chăn đàn dê mà HTX nhận nuôi thí điểm. Chị ở trong một cái chòi rơm, ép sát vào lưng núi, chẳng có đồ vật gì ngoài cái đèn bão để đi về trong đêm và kiểm bầy dê khi đã xua vào trong hang đóng nhốt.
Hắn thích chị Mùi, hẳn nhiên đé_o phải là yêu rồi. Đó là tâm trạng của một gã giai đang dậy thì, chym hồng bóng nhẩy lẩn khuất trong đám lông tơ trước một cặp giò trắng, đôi vú căng mọng đung đưa.
Hắn quyết tâm chiếm đoạt.
Cứ đi học về là hắn lại vào trong núi, rình chị Mùi để tìm cơ hội...ra chym. Hắn vơ cỏ dại bện thành một cái ổ, lấy bụi sim làm vật nguỵ trang. Rình mò như chồn hôi bắt gà.
Chị Mùi làm gì hắn cũng biết, từ mở gióng cửa gỗ lùa dê lên núi, đun nước luộc khoai sọ, i ỉ hát...hắn biết hết.
Rình nguyên một tuần, hắn chẳng thấy có cơ hội mẹ nào khả thi vả lại tâm trạng của một gã giai lơ dậy thì xua hắn vào sự mông lung của cái gọi là vừa đái vừa run.
Hắn nản ra mặt. Không ra ngoài núi nữa.
Công cuộc thí điểm chăn Dê của chị Mùi thành công tĩ tã. HTX quyết định nhân rộng việc chăn nuôi đến từng hộ gia đình. Tất nhiên, sau mỗi sự thành công đều phải có đánh chén.
Làng giết hai con dê, đủ ban bệ tụ tập ở nhà bí thư chi bộ thôn đánh chén. Hắn là thằng nhãi ranh duy nhất được triệu tập. Hắn nhiều chữ nhất làng mà, nhiều thằng phễu mồm còn gọi là thần đồng, vĩ nhân cơ.
Chị Mùi bận cái quần xa tanh đen, cái áo phin trắng nom rất đẹp. Mà hôm nay chị đẹp thật. Nhân vật chính bao giờ mà chả đẹp.
Hắn chén thật lực, chị Mùi cũng thế, lại còn uống rượu nữa. Ánh đèn măng - xông sáng trắng thế mà không át đựoc màu hồng đượm trên má chị.
Hắm mải ăn mà chẳng để ý đến chị MÙi nữa, đúng là cái tuổi ăn, tuổi nhớn có khác. Mãi đến khi không thấy tiếng chị MÙi cười thì hắn mới quẳng cái chân dê đang gặm dở chạy vụt ra ngoài.
Có cái gì đó nong nóng trong đầu hắn, rồi lại giần giật phía gần bàng quang và bẹn.
Hắn chạy. Bóng áo trắng phật phờ trước mắt hướng ra phía núi. Sao chị Mùi lại ra núi vào giờ này nhỉ? Hắn lẽo đẽo phía sau, cố ghìm tiếng thở dốc.
Chị Mùi bật diêm châm cây đèn bão, ánh sáng mù mờ đỏ quạch hắt lên mặt chị trong căn chòi vắng. Gió ở khe núi trườn vào, mê tơi.
Chị tụt hết cả quần áo, nằm ngửa ra. Đôi bàn tay bóp mạnh lấy cặp vú đang nhô lên như hai mõm núi, rồi lại luồn xuống dưới cặp đùi to ngắn trắng ngần vuốt ngược lên khu tam giác bí hiểm. Chị rên lên i ỉ, rồi lại hực hực hực như bị nấc cụt.
Hắn đứng như im, chân như cắm chặt dưới đất, lưỡi thè ra thở hồng hộc như chó dại.
Có cái gì đó nóng ấm phun mạnh vào đũng quần, hắn xuỵ chân ngã quay lơ, mắt nhắm nghiền, đôi chân co lên đạp vào không khí.
Đêm đó chị MÙi không về ở ngủ luôn ở chòi canh, hắn cũng thế, tựa đầu vào gốc sim già mà ngủ cho đến sáng.
Với hắn, cú mất tân trong đời là với chị Mùi, chứ đếch phải với con bồ yêu hồi đại học hay con ngan già đang sống với hắn bây giờ.
Cứ mỗi lần gặp nhau, tay hắn lại chém phần phật vào không khí: ông công nhận không, xem thích hơn mần nhỉ?